Vũ Côn Luân hít một hơi, lại quay đầu nhìn nhau với Tông Thần Hóa một chút.
Sau đó sắc mặt hắn lạnh như băng, thân thể hóa thành hơi nước màu trắng, tiêu
tan trong trời mây.
Tông Thần Hóa là một Siêu Phẩm của nhân tộc, sức chiến đấu Gần Thần, thậm
chí là còn hơn.
Đây là một trong những tuyệt đại thiên kiêu của nhân tộc trong vòng năm trăm
năm nay, cách đây không lâu còn giúp hắn một tay.
Vũ Côn Luân vốn nên tôn trọng người này.
Nhưng Vũ Côn Luân có thể cảm ứng được khí cơ dị dạng trên người Tông Thần
Hóa.
Hơn nữa, dựa theo tình báo của hắn, sau lưng Tông Thần Hóa này chính là thần
linh.
Vũ Côn Luân có thể ngửi thấy mùi hôi thối trên người kẻ này, hắn cực kỳ căm
ghét cái mùi này.
Tông Thần Hóa lại không để ý lắm, hắn cầm một chiếc đèn lồng không có bấc
đèn trong tay, mặt không cảm xúc nhìn về phương xa.
Phổ Thiên chi pháp của hắn có thể giúp hắn cảm ứng được phương vị của Sở Hi
Thanh, hẳn là tại 5000 dặm phía đông bắc.
Nhưng mà vô dụng, từ thủ đoạn vừa rồi của Sở Hi Thanh, Tông Thần Hóa biết
mình không thể giết chết tên này, trừ phi chuẩn bị thật đầy đủ.
Bí thuật của Sở Hi Thanh đủ để giúp hắn trở về Vô Tướng thần tông.
Tại thành Vọng An, Đông Thiên Vương – Vương Thiên Đông đang đứng lơ
lửng bên cạnh thái phó Đỉnh Thương Sinh.
“Thú vị, bọn họ đánh đến nước này, Đô Thiên thần cung lại không hề hiện
thân.”
Vương Thiên Đông cười khà khà, nhìn Đỉnh Thương Sinh với ánh mắt sâu xa:
“Còn cả Đỉnh Thương Sinh ngươi nữa, thế mà lại còn không thèm giả bộ, không
thèm làm dáng, ngươi tốt xấu gì cũng đã cống hiến cho bệ hạ mấy chục năm,
đây là thấy chết không cứu sao? Đám thế gia môn phiệt các ngươi đã lựa chọn
Sở Hi Thanh rồi?”
Hắn biết những người còn lại trong thành Vọng An này đều không có năng lực
can thiệp vào trận chiến vừa rồi.
Dù là Vương Thiên Đông hắn thì cũng không đỡ nổi một đao Thần Ý Xúc Tử
Đao của Sở Hi Thanh, cũng không đỡ nổi một cái long trảo của Vũ Côn Luân.
Nhưng mà Đỉnh Thương Sinh trước mắt hắn thì lại khác.
Đây chính là thái phó đương triều, Văn Quan Võ Tuyệt, sức chiến đấu siêu nhất
phẩm!
Văn có thể làm chư thần chi quan, võ thì lại tuyệt tại triều đình!
“Vương hội chủ nói đùa rồi.”
Đỉnh Thương Sinh nhàn nhạt nói: “Đinh mỗ ôm bệnh trong người, làm sao đánh
nổi chứ? Hôm nay Đinh mỗ đến để dâng tấu từ quan, chắc là không lâu sau bệ
hạ sẽ cho phép ta cáo lão hồi hương, nói chính xác thì ta đã không phải thần tử
của Đại Ninh nữa.”
“Còn về phần những đồng liêu kia của ta, bọn họ vốn không có năng lực. Chẳng
bằng giữ chút sức lực để trấn áp cương lực và hàn băng.”
“Mặc kệ là quốc sư Vũ Côn Luân hay là vị Vô Cực Đao Quân kia, sức chiến
đấu đều cực kỳ đáng sợ, giơ tay nhấc chân liền có thể rung chuyển ngàn dặm,
nếu như mặc kệ bọn họ, dân chúng quanh kinh thành sẽ thương vong nặng nề.
Đây là bảo vệ con dân của triều đình, cũng là ra sức ra Đại Ninh.”
Vương Thiên Đông không khỏi ‘chậc’ một tiếng.
Đỉnh Thương Sinh nói rất đường hoàng, nhưng mà không thay đổi được sự thật
là đại đa số quan lớn của thế gia vọng tộc đều không tham gia.
“Nhưng mà những hành động gần đây của bệ hạ đích thực là đã đánh mất lòng
dân.”
Đỉnh Thương Sinh hít một hơi, ánh mắt như thương tiếc: “Thần Chỉ Đô Thiên –
Trần Nại Hà, người này làm việc tuy phóng đãng bất kham, không câu nệ tiểu
tiết, nhưng lại cực kỳ coi trọng đại cục, luôn là một anh hùng hào kiệt ủng hộ
chính nghĩa.”
“Người này trí xa ngàn dặm, trong mắt không chứa nổi một hạt cát, bệ hạ trả lời
chuyện Đại La Nghĩ tộc và Vọng Thiên Hống, quả thực là khiến hắn không tin
tưởng, cũng không trách Đô Thiên thần cung xa lánh triều đình.”
Ngay cả Đô Thiên thần cung thân cận với triều đình còn như vậy, huống hồ là
những thần tông và ma môn khác.
Bọn họ đều không phải là người ngu, tùy ý Kiến Nguyên đế lừa gạt.
Những thế lực này tuy không phát thông điệp như vậy, nhưng đã rút toàn bộ đệ
tử của mình về.
Đỉnh Thương Sinh là người ngồi ở vị trí cao, hắn có thể cảm giác được lực
thống trị của triều đình với địa phương đã giảm mạnh, không còn vững chắc
như trước.
“Sau khi mưu hại công thần, tự hủy tường thành phương bắc, Đương thập đại
tiền, tăng thuế, Đại La Nghĩ tộc, và cả Vọng Thiên Hống!”
Vương Thiên Đông nghi ngờ không thôi: “Vị hoàng đế này nhìn qua cũng
không giống bị mê hoặc. Ta không biết vị bệ hạ này muốn thứ gì nữa? Hắn đến
cùng là nghĩ thế nào?”
“Mặc kệ thế nào, tương lai tòa thành Vọng An này sẽ trở thành nơi thị phi, sóng
ngầm không ngừng. Trước khi có phương hướng chính xác, người thông minh
đều lựa chọn tạm thời rời khỏi vòng xoáy này, nghĩ biện pháp nhìn rõ thời cuộc
rồi tính tiếp.”
Đỉnh Thương Sinh quay đầu nhìn Vương Thiên Đông với vẻ thưởng thức:
“Vương hội chủ ngươi chính là người thông minh.”
Mấy ngày gần đây, thế lực của Đông Thiên hội đang co rút lại, thậm chí còn lui
ra khỏi thành Vọng An.
Người khác đều cho rằng Vương Thiên Đông và Đông Thiên hội bị ảnh hưởng
bởi trận đại chiến Thương Châu kia, vị này chỉ là bất đắc dĩ.
Đỉnh Thương Sinh lại biết kẻ này đang phòng ngừa chu đáo, muốn thoát khỏi
nơi thị phi này.
Danh Sách Chương: