Mục lục
Bá Võ - Khai Hoang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt của Phong Tam lạnh lùng, nhìn kỹ ba người trước mắt: “Vì sao ta chưa
từng gặp ba vị ở Côn Luân, cũng chưa từng nghe nói đến các ngươi?”
Tiếu Cuồng Long nhất thời căng thẳng.
Đây là tình huống bọn họ không ngờ đến.
Cách đây không lâu, Cuồng Kiếm – Phong Tam này đột nhiên xuất hiện ở bên
cạnh Sở Hi Thanh, bọn họ hiểu biết rất ít về tên người, không biết người này thế
mà lại xuất thân từ Côn Luân sơn.
Vô Tướng thần tông cực kỳ coi trọng Sở Hi Thanh, chắc chắn sẽ không để
người không rõ lai lịch ở bên cạnh Sở Hi Thanh.
Càng không cho phép người không đáng tin cậy làm đạo thị của Sở Hi Thanh.
Vô Tướng thần tông chắc chắn đã điều tra tất cả về Phong Tam này, cho nên bối
cảnh của tên này là không có gì để nghi ngờ.
Có thể thấy được, vị Cuồng Kiếm – Phong Tam này mới là người Côn Luân sơn
chân chính.
Bây giờ thì hay rồi, hàng giả gặp hàng thật.
Tiếu Cuồng Long nhất thời đau đầu, không tự chủ được mà nắm chặt một cái
nhẫn Càn Khôn ở trong tay áo.
Binh khí chân chính của hắn nằm ở trong nhẫn, là một đôi chiến đao cấp độ nhị
phẩm.
Nhưng khi hắn chuẩn bị lật bàn tại chỗ, Vân Phong Khinh bỗng nhiên cười
duyên một tiếng: “Phong huynh chưa nghe nói đến chúng ta, ta thì lại nghe qua
danh của Phong huynh rồi! Thật ra ta từng gặp Phong huynh một lần.”
“Ngày xưa, một tay Thần Ý Như Tâm Kiếm của Phong huynh từng giết mấy
cao thủ Cự linh ở bắc vực, khi đó ta ngưỡng mộ danh tiếng của Phong huynh,
đã từng đến bái phỏng, nhưng khi đó tu vị của ta còn thấp, Phong huynh lại là
người kiêu ngạo, chưa từng để tiểu nữ tử ở trong lòng.”
Lúc này, trong mắt của nàng lại hiện ra một vệt lam quang yêu dị.
Tiếu Cuồng Long sững sờ nhìn Vân Phong Khinh một chút.
Hắn có thiên phú Thiên Khuy Thần Trắc cấp 20, có thể nhận biết được một chút
vết tích của huyễn thuật.
Tiếu Cuồng Long không khỏi âm thầm hoảng sợ.
Huyễn thuật của nữ nhân này quá lợi hại, lại có thể làm cho hắn ngờ ngợ ra
được mấy phần dấu vết mà không thấy rõ ràng.
Nàng cũng thật là can đảm.
Tiếu Cuồng Long có thể chắc chắn, tu vị của nữ nhân này không chỉ đơn giản
như bề ngoài.
Nữ nhân này rốt cuộc là ai, là cao nhân phương nào?
Cuồng Kiếm – Phong Tam lại không phát giác chuyện này, hắn khẽ nhíu mày,
cũng thật sự sinh ra vài phần cảm giác quen thuộc với Vân Phong Khinh.
“A?” Phong Tam hồi tưởng một chút, vẫn là mơ mơ hồ hồ: “Ta không nhớ rõ,
nhưng gương mặt của ngươi quả thật là hơi quen, chắc hẳn trước kia ta đã từng
gặp ngươi.”
Quả nhiên là có người phong ấn trí nhớ của hắn sao?
Vân Phong Khinh lại hơi nhíu mày một chút.
Nàng vốn định sửa chữa trí nhớ của Cuồng Kiếm – Phong Tam này, đem một ít
hình ảnh vào trong đầu Phong Tam.
Nhưng Vân Phong Khinh lại phát hiện, mình không thể làm được.
Nguyên thần của Phong Tam này, mạnh hơn nàng tưởng tượng rất nhiều.
Vừa rồi, nếu như nàng không thu lực đúng lúc, có thể đã bị đối phương phát
hiện rồi.
Lúc này, Cuồng Kiếm – Phong Tam lại nhìn về phía Cô Minh Nguyệt.
Sắc mặt Cô Minh Nguyệt lại hờ hững, hắn lại âm thầm nắm chặt một viên bảo
châu màu xanh.
Vật này xuất thân từ Chân môn, có người nói là do Chí tôn của Chân môn tự tay
chế tạo.
Hiệu quả của nó là, tất cả chuyện hắn nói, sẽ là chân thực trong một khoảng thời
gian nhất định.
Cô Minh Nguyệt âm thầm cảm thấy may mắn, may mà tông môn cho mình vật
này, bằng không ngày đầu tiên nằm vùng đã bị bại lộ rồi.
“Phong huynh quả nhiên mắt cao hơn đầu, ngày xưa ta từng khiêu chiến ngươi,
cuối cùng bại dưới trăm kiếm, vẫn coi đó là sỉ nhục trong đời. Không ngờ
Phong huynh lại không nhớ ra một bại tướng dưới tay như Cô mỗ.”
Hắn đè kiếm bên hông, cười lạnh nói: “Nhưng bây giờ đã không giống ngày
xưa, tu vị của Cô mỗ đã vào tam phẩm, ngày khác có rảnh rỗi, nhất định sẽ tái
chiến một trận với Phong huynh.”
“Vậy sao?”
Phong Tam nghe vậy thì sững sờ, trong lòng nhất thời lại có một luồng cảm giác
quen thuộc.
Chắc hẳn hắn cũng từng gặp qua Cô Minh Nguyệt.
Phong Tam lại nghĩ đến cách làm người của mình, nghĩ thầm đây quả thật là
chuyện mình có thể làm được.
Lúc này, Tiếu Cuồng Long cũng cười ha ha, vẻ mặt kính phục chắp tay với
Phong Tam: “Tại hạ xuôi nam từ khi còn tứ phẩm. Phong huynh tính tình kiêu
ngạo, có lẽ cũng không để tại hại vào mắt. Nhưng tại hạ đúng là đã nghe qua
danh tiếng của Phong huynh từ lâu, các hạ chém giết vô số Cự linh ở gần Côn
Luân sơn, giữ gìn nhân tộc chúng ta, tại hạ vẫn luôn rất ngưỡng mộ.”
Hắn biết chiêu trò của Vân Phong Khinh.
Nếu như không phải vì đối kháng Cự linh, sao Phong Tam lại chạy mấy trăm
vạn dặm để hiệu lực cho Sở Hi Thanh, đường đường là một tam phẩm mà lại
làm đạo thị?
Phong Tam gật đầu, nghĩ thầm chuyện này cũng rất hợp lý.
Ánh mắt của hắn có chút vui mừng, có chút lạnh lẽo, lại có chút mờ mịt.
Thì ra ba người này đều là đồng hương của hắn.
Không chỉ là đồng hương, mà còn là đồng chí của hắn!
Quả nhiên đạo ta không cô!
Trong nhân tộc ở Côn Luân sơn, vẫn có rất nhiều chí sĩ!
Còn nữa, thân phận của mình cũng là thật, chỉ là trí nhớ của mình xảy ra vấn đề.
. .
Tiếu Cuồng Long thấy Phong Tam không hỏi thêm, mà đứng yên tại chỗ, cau
mày suy nghĩ.
Hắn không khỏi thở phào một hơi.
Sau đó, Tiếu Cuồng Long lại nhìn nhau với hai người Vân Phong Khinh và Cô
Minh Nguyệt một chút.
Bọn họ đều nhìn thấy một chút bất đắc dĩ và may mắn trong mắt của đối
phương. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK