Tuy nhiên, Sở Hi Thanh không hề lo sợ, Nhai Tí Đao của Huyết Nhai Đao Quân
cũng không đơn giản như vậy.
Hắn dùng ý niệm cảm ứng đao linh của Huyết Nhai thần đao: “Huynh đệ, hôm
nay phải nghiêm túc rồi! Để cho vị Kiếm Thần này mở mang kiến thức đi!”
Vù!
Trong giây lát này, Huyết Nhai thần đao bỗng nhiên kêu ong ong.
Sở Hi Thanh cảm ứng được chiến ý cao vút và tâm trạng hưng phấn của đao
linh,
Nội tâm của hắn cũng dâng trào theo.
Cũng đúng lúc này, sau lưng Sở Hi Thanh hiện ra một bóng người cực lớn.
Đó chính là hình tượng của bản thân hắn, ngũ quan và dung mạo đều giống như
đúc, đó chính là pháp tướng của thiên quy Nhai Tí!
Cũng trong khoảnh khắc này, vô số mặt gương bạc xuất hiện và trôi nổi ở chung
quanh hắn.
Sau đó toàn bộ đất trời đều bắt đầu rung chuyển.
Hầu như tất cả vật chất ở chung quanh… không khí, nguyên tử, bụi, hơi nước,
mặt đất, bao quát cả những khói đen ở quanh đây, tất cả đều đang rung động và
phản xạ qua lại, phạm vi càng ngày càng rộng, không đến một cái hô hấp mà đã
bao trùm hơn trăm dặm.
Đến cái hô hấp thứ hai, chúng bắt đầu ảnh hưởng đến thời gian và không gian,
khiến cho không gian nơi này rung chuyển, để thời gian rung động.
Đao ý và khí cơ của Sở Hi Thanh càng ngày càng mạnh, Huyết Nhai thần đao
bên tay phải cũng tỏa ra ánh sáng mạnh.
Bạch Đế Tử nhìn hắn và đao của hắn, ánh mắt sáng rực: “Đây cũng là chiêu
thức do Huyết Nhai Đao Quân sáng tạo? Tên là gì?”
Một đao này của Sở Hi Thanh, có tư cách để hắn nhớ tên.
Đao pháp này cực kỳ thần diệu.
Sở Hi Thanh không thể phản xạ lực lượng của hắn, đối phương liền phóng to
phạm vi, phản xạ toàn bộ thiên địa, dùng cách này để mượn lực lượng từ thiên
địa!
Tuy rằng thời gian súc thế tụ lực dài đến hai cái hô hấp, nhưng thật ra chỉ là một
sơ hở nhỏ.
Trong quá trình này, bất kỳ ngoại lực nào gây hại đến Sở Hi Thanh, đều sẽ bị
hắn phản xạ lại, bị hắn sử dụng.
“Một chiêu này là thức thứ sáu của Thần Ý Xúc Tử Đao, Kính Phản Càn
Khôn!”
Khí cơ của Sở Hi Thanh dâng trào, quần áo râu tóc không gió mà bay.
Đây là một chiêu thức mà hắn chưa từng thi triển.
Mặc dù là thức thứ sáu, nhưng độ khó lại còn hơn cả thức thứ bảy Thiên Lý
Chiêu Chiêu.
Huyết Nhai Đao Quân đã cân nhắc đến chuyện đối thủ quá mạnh, không thể
mượn lực rồi.
Hắn cho rằng trong thiên địa này, chỉ cần tồn tại khái niệm thời gian và không
gian, vậy thì đều có thể phản xạ lại.
Ngũ hành và phong lôi sinh khắc tuần hoàn, không gian và thời gian cũng có
mặt ở khắp mọi nơi, lực cũng có mặt ở khắp mọi nơi.
“Kính Phản Càn Khôn?”
Bạch Đế Tử hiện ra vẻ nghi ngờ và khó hiểu: “Huyết Nhai có một chiêu này,
không nên chết trong trận thần kiếp kia mới đúng!”
Trận chiến Huyết Nhai ngã xuống, sao có thể chỉ chết vài thần linh?
Chỉ sợ là mười vị, hai mươi vị cũng không làm được gì Huyết Nhai.
Hắn lập tức thoải mái: “Là còn chưa hoàn thiện sao?”
Sở Hi Thanh yên lặng không nói.
Một chiêu này của Huyết Nhai Đao Quân, quả thực là chưa hoàn thiện, Huyết
Nhai chỉ để lại một dàn giáo.
Là Sở Hi Thanh bù đắp và nghiên cứu trong hai năm qua.
Sở Hi Thanh hít sâu một hơi: “Kiếm Thần, chú ý!”
Vừa dứt lời, hắn đột nhiên phá tan Kiếm vực của Bạch Đế Tử, xông đến trước
mặt Bạch Đế Tử.
Cheng!
Theo một tiếng vang bén nhọn, một đoàn tia lửa chói mắt nổ tung giữa không
trung, kiếm khí và đao cương tán loạn xung kích và càn quét trăm dặm hư
không.
Trong mắt Sở Hi Thanh hiện ra vẻ kinh ngạc.
Một đao này của hắn, dù không thu thập được địch ý và sát niệm, thì cũng có
thể chém Vĩnh Hằng hạ vị bị thương.
Nhưng mà trước khi tiếp xúc với kiếm của Bạch Đế Tử, Kính Phản Càn Khôn
của Sở Hi Thanh lại mất hiệu quả cơ bản nhất.
Chỉ là một kiếm thường thường không có gì là của đối phương, lại tựa như ngăn
cách thời gian, gián đoạn cả thiên địa.
Nhưng lực lượng và tốc độ của Sở Hi Thanh đều không rơi vào hạ phong.
Bạch Đế Tử rõ ràng là phong ấn bản thân, chỉ dùng lực lượng ngang bằng với
Sở Hi Thanh.
Thậm chí ngay cả thiên quy cũng bị áp chế xuống bằng Sở Hi Thanh.
Trên Gần Thần, chưa đến hạ vị.
Sở Hi Thanh rốt cuộc cũng tin tưởng, người này chỉ muốn xem đao…
Hai mắt Sở Hi Thanh không khỏi sáng lên.
Nếu như vậy, thế thì chưa chắc đã không thể chiến một trận.
Sau cái nháy mắt này, vô số tia lửa tuôn ra giữa hai người.
Nếu như là chiến một trận công bằng, kiến thức đao pháp và kiếm đạo của nhau,
Sở Hi Thanh cũng không định sử dụng Cửu Diệu Thần Luân kiếm và ‘ngôi sao
La Hầu’.
Thật ra Sở Hi Thanh cũng rất muốn lĩnh giáo kiếm của đối phương.
Hắn muốn biết võ đạo trong mắt cường giả cấp bậc Tổ thần có dáng vẻ như thế
nào.
Không gian và mặt đất chung quanh đều đao cương và kiếm khí của hai người
xé thành từng khối từng khối.
Lúc này, Bạch Đế Tử thế mà lại không ngừng lùi về sau.
Mỗi một lần song phương giao thủ, Bạch Đế Tử đều sẽ lùi nửa bước.
Trên mặt hắn lại hiện ra vẻ vui mừng: “Đây chính là ảo diệu của Kính Phản Càn
Khôn? Đúng là đao pháp kỳ diệu!”
Bạch Đế Tử rất hứng thú, hắn dùng các loại pháp môn để che đậy, chặn, quấy
rầy, cấm chỉ, trấn áp, hóa giải… khiến cho Sở Hi Thanh không thể mượn lực
lượng của thiên địa để chiến đấu.
Sở Hi Thanh cũng đang dùng mọi biện pháp để phản xạ, tránh né, đột phá.
Bạch Đế Tử ban đầu còn có thể làm được, nhưng dần dần liền thất bại.
Một chiêu này của Sở Hi Thanh càng ngày càng hoàn thiện, càng ngày càng
không có kẽ hở.
Danh Sách Chương: