“Sở huynh, vì sao phải nghĩ mấy thứ này?” Phong Đao Điện Kiếm – Nhân
Trung Thủ mới không quan tâm về cái biến hóa này.
Trong lòng hắn thật ra đã thấy hơi hoảng hốt, hắn càng ngày càng có một loại
cảm giác, mình giúp đỡ Sở Hi Thanh chính là một sai lầm lớn.
Nhân Trung Thủ cố gắng an ủi bản thân, liếc mắt nhìn Sở Hi Thanh: “Ta cảm
thấy vẫn nên nhanh chóng ra tay đi, lấy Thời Ngân thảo và Thạch Tâm huyết
càng tốt càng tốt, chậm thì sinh biến.”
Sở Hi Thanh lại hơi lắc đầu, tay đè đao bên hông: “Còn phải quan sát một chút,
Nhân huynh yên tâm, ta đã nói rồi, ta sẽ chưa cho ngươi một phần. Tiền đề là
người của Quy Nguyên kiếm phái phải nghe lệnh của ta.”
Nhân Trung Thủ thấy thế thì sắc mặt hơi đen.
Hắn hiểu động tác này của Sở Hi Thanh là có ý gì, nếu như không muốn bị
chém, vậy thì câm miệng!
Nhân Trung Thủ giận dữ, chợt có xúc động muốn trở mặt.
Nhưng hắn vẫn nhịn xuống.
Hắn là người rất giỏi về ẩn nhẫn, chuyên về giấu dốt.
Hiên thú và sức chiến đấu của hắn bây giờ, cũng xem như là ngũ phẩm hạ cấp
Siêu thiên trụ.
Nhưng hắn chỉ miễn cưỡng bước qua ngưỡng cửa đó thôi, là hạng bét trong cấp
Siêu thiên trụ.
Nhưng nếu như lần này có cơ duyên, lấy được một ít Thời Ngân thảo và Thạch
Tâm huyết, vậy thiên phú và tố chất của hắn sẽ tăng lên đáng kể, đúng là có hi
vọng kế thừa một môn thánh truyền trong tông môn.
Nhưng mà bây giờ, Nhân Trung Thủ cũng hiểu là mình tuyệt đối không phải đối
thủ của Sở Hi Thanh.
Dù sao hắn cũng không hấp thu lực lượng Cự linh như đám người Kiếm Thị
Phi.
Huống hồ hắn đã đầu tư rất nhiều vào Sở Hi Thanh, bây giờ mà trở mặt thì há
không phải là ngu xuẩn?
Sở Hi Thanh dứt khoát bảo tiểu Huyền Vũ chọn một nơi có tầm nhìn rộng rãi để
ngồi xuống, còn mình thì tiếp tục quan sát hố Thần Thạch và con nghiệt thú
khổng lồ kia.
Con nghiệt thú này nhìn thấy đám người Sở Hi Thanh thì lại mặc kệ bọn họ.
Nó tiếp tục cất từng bước một, gian nan tập tễnh mà bồi hồi trong hố trời cực
lớn này.
Theo thời gian trôi qua, Sở Hi Thanh phát hiện con nghiệt thú này có vẻ như
đang đi loanh quanh, nhưng thật ra là đang bồi hồi qua lại giữa Thời Ngân thảo
ở bốn phía và cột đá chống trời kia.
Nó đi vài bước về cột đá chống trời, rồi lại đi vài bước đến Thời Ngân thảo ở
gần đó, cứ đi tới đi lui.
Vương Hi Trúc cũng nhận ra điều khác thường, ánh mắt nàng hơi co lại: “Quả
thật là có chút quái lạ, như là có hai sợi dây thừng. . . không, là hai nguồn sức
mạnh đang lôi kéo nó.”
Trong các bút ký của các tiền bối Vô Tướng thần tông, chưa bao giờ có tình
huống này.
Vương Hi Trúc âm thầm kinh ngạc, sau đó lại cảm thấy chuyện này rất bình
thường.
Những người kia đi đến chỗ này, sẽ nghĩ tất cả biện pháp để giết con nghiệt thú
kia, thu hoạch các bảo vật ở bên trong hố Thần Thạch.
Ai sẽ quan tâm đến đường đi nước bước của con nghiệt thú này?
Nội tâm Vương Hi Trúc hơi động, cực kỳ chân thành mà nhìn Sở Hi Thanh: “Sở
sư đệ, ta muốn biết ngươi đến cùng là muốn làm gì?”
Lúc này, bao quát cả phu quân của nàng là Tiết Đình Hữu và tất cả mọi người
đều liếc mắt nhìn về phía Sở Hi Thanh.
Đây cũng chính là thứ mà bọn họ đang tò mò.
“Trước khi ta chắc chắn, thì ta sẽ không nói rõ ràng với chư vị được.”
Sở Hi Thanh mỉm cười, vẻ mặt thâm sâu khó lường: “Điều duy nhất ta có thể
tiết lộ chính là, đây là một phần vô thượng tiên duyên, mà còn có chỗ tốt cực
lớn với Vô Tướng thần tông chúng ta. Nếu như chư vị sư huynh đệ có thể giúp
đỡ ta hoàn thành việc này, tất sẽ có lợi ích vô cùng, thậm chí còn có thể nhận
được công huân từ tông môn, tuyệt đối sẽ không lỗ.”
“Vô thượng tiên duyên?” Nhân Trung Thủ mỉm cười: “Sở huynh có biết bốn
chữ ‘vô thượng tiên duyên’ này có ý gì không?”
Trong lòng hắn càng hoảng hốt hơn, nụ cười trên mặt cũng rất miễn cưỡng.
“Cái gọi là vô thượng tiên duyên, ít nhất là cơ duyên cấp thánh truyền, hoặc là
dính líu đến thần khí nhất phẩm, thậm chí là Siêu Phẩm, nói chung là sẽ không
kém hơn cái đầu của Sở Mính.”
Lãnh Sát Na ôm kiếm trong ngực, nở nụ cười lạnh lùng: “Việc này còn phải đa
tạ Nhân huynh, nếu không có Nhân huynh thu thập bản đồ Cửu Khúc Tràng Ma
quật, vậy Sở sư đệ sẽ không phát hiện được. Còn cụ thể thế nào thì không tiện
nói ra, bởi vì sợ có người cố tình làm hỏng chuyện, hoặc là lan truyền tin tức ra
ngoài.”
Lãnh Sát Na vừa mới nói xong, ba tên đệ tử của Quy Nguyên kiếm phái đều
trợn mắt nhìn Nhân Trung Thủ, Nhân Trung Thủ cũng cảm thấy rất khó chịu.
Chẳng lẽ mình thật sự làm ra một chuyện ngu xuẩn rồi?
Còn về phần câu nói tiếp theo của Lãnh Sát Na, đến cùng là đang gõ bọn họ hay
là ám chỉ tên nội quỷ trong đám người, thì Nhân Trung Thủ không quan tâm
lắm.
Dù thế nào thì mấy tên khốn khiếp Vô Tướng thần tông này cũng sẽ không coi
bọn họ thành người một nhà.
Danh Sách Chương: