Sau khi bị đè lại, Bạch Tiểu Chiêu liền đứng trên đỉnh đầu Sở Hi Thanh mà thở
phì phò, ánh mắt ngậm lấy mấy phần kiêng kỵ mà nhìn tiểu Tóc Húi Cua đứng
trên bả vai Sở Hi Thanh.
Tên tiểu tử này càng ngày càng mạnh…
Mới một tháng không gặp, tiểu Tóc Húi Cua quả nhiên đã trở thành Chân Linh
Nhai Tí.
Bạch Tiểu Chiêu không ngờ cái vị cách Chân Linh này lại giúp tiểu Tóc Húi
Cua tăng mạnh như vậy.
Nói đến thì bây giờ nàng cũng là Chân Linh Thừa Hoàng, huyết mạch và lực
lượng thiên quy của nàng cũng tăng lên rất nhiều.
Lê Sơn Lão Mẫu là Sáng Đạo Giả của mạch Thừa Hoàng, có thể đưa hai ba
người lên vị cách Chân Linh.
Nhưng lợi ích mà Bạch Tiểu Chiêu nhận được lại kém xa tiểu Tóc Húi Cua!
Còn nữa, không ngờ cái tên này đã học được ba thức đầu của Thần Ý Xúc Tử
Đao rồi!
Nó đã cô đọng Thần Ý Đao Tâm, dường như còn thay đổi đao tâm này, năng
lực thu thập địch ý và sát niệm càng mạnh mẽ hơn.
Bạch Tiểu Chiêu đã sử dụng bí pháp, dùng Ngưng Thần Quyết đỉnh cấp, tận lực
kiềm chế chiến ý của bản thân, nhưng vẫn bị tiểu Tóc Húi Cua lợi dụng.
Bạch Tiểu Chiêu nghĩ thầm, đây nhất định là huynh trưởng đã thay đổi và
cường hóa Thần Ý Xúc Tử Đao.
Chỉ bằng chút trí tuệ của tiểu Tóc Húi Cua, tuyệt đối không có năng lực này.
May mà nàng không có bất kỳ sát ý nào với tiểu Tóc Húi Cua, bằng không đao
ý của cái tên này còn mạnh hơn.
Cũng may mà lúc trước Lê Sơn Lão Mẫu đã trợ giúp nàng rất nhiều, còn ban
cho nàng một cái thần bảo mạnh mẽ, bằng không nàng đã không thủ được
vương tọa của mình rồi.
Bạch Tiểu Chiêu dùng ánh mắt hung ác nhìn tiểu Tóc Húi Cua một lát, sau đó
lại dùng móng vuốt gãi gãi cằm, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Huynh trưởng và Loạn Ly tỷ vừa nói gì nhỉ? Nàng và tiểu Tóc Húi Cua đánh
quá hăng, không nghe thấy hai người nói gì.
Sau khi trấn áp hai tên nhóc này, Sở Hi Thanh lại lắc mình một cái, bay đến đầu
thuyền.
Mà khi hắn điều khiển chiếc thuyền này bay ra khỏi ‘Hỗn Độn điện’, thì lại thấy
có bốn người đang đứng ở cửa đại điện.
Thân thể bọn họ cao to uy mãnh, đều mặc áo giáp tích góp từ vàng lá, đầu đội
kim quan, một thân kim quang chói lóa.
Nhưng sắc mặt bọn họ lại xanh trắng, không có dù chỉ là một chút màu máu
nào.
Để người kinh dị nhất là khí cơ của bọn họ tràn đầy sát lực.
Điều này không chỉ làm ánh mắt Sở Hi Thanh hơi co lại, mà Lục Loạn Ly cũng
mở mắt ra.
Đây không phải là người sống, mà là cương thi!
Hơn nữa ít nhất là Thi Vương cấp độ nhị phẩm! Thậm chí có thể đạt đến nhất
phẩm!
Lục Loạn Ly nghĩ thầm, đây chính là cái gọi ‘Khư tộc’ bên trong Quy Khư sao?
Bốn tên Thi vương kia ngưng thần nhìn hai người trên thuyền một chút, lập tức
khom người thi lễ, cung kính nói: “Hai vị! Chủ thượng chúng ta cho mời, bọn
họ muốn gặp mặt hai vị một lần.”
Sở Hi Thanh hơi nhướng mày lên, trong mắt hiện ra ý cười: “Chủ thượng của
các ngươi là Hạn Bạt và Hậu Khanh?”
Hắn còn cho rằng hành trình Quy Khư này sẽ không được gặp hai vị này nữa
chứ.
Hắn tiến vào Quy Khư tận một tháng, đến hôm nay hai vị Tổ thi này mới có
động tĩnh.
Kiến Nguyên đế và Bất Chu sơn đều phục chế Vọng Thiên Hống đời đầu, rõ
ràng là có ý đồ khó lường, rất có thể là đang mưu đồ tứ đại Tổ thi.
Hắn còn cho rằng Hạn Bạt và Hậu Khanh không để ý, không sốt ruột.
“Đúng vậy!”
Một vị trong bốn vị Thi vương ngẩng đầu nhin nhau với Sở Hi Thanh: “Hai
người bọn họ đều có bệnh tại người, không tiện đích thân nghênh đón, chỉ có
thể ở ‘khư tâm’ chờ Nhân hoàng đại giá quang lâm.”
…
Tại phía bắc Thần Châu, góc nam Thiết Bích sơn mạch ở Lương Châu, có một
tòa ‘Vạn Quật sơn’.
Trình độ kiên cố của ngọn núi này đuổi sát ‘Bí Văn vân thạch’ và ‘Hỏa Vân
nham’, nhưng trong núi lại có vô số hang động.
Mà những hang động này lại thông suốt bốn phương, trăm gãy ngàn vòng, toàn
bộ đều sâu không thấy đáy, không biết thông đi nơi nào.
Tuy nhiên, sau khi tiến vào hang động được 200 trượng, liền có thể nhìn thấy
một lượng lớn sâu to lớn được khảm trong vách đá màu đỏ thắm.
Những con sâu này đều có chiều cao như người trưởng thành, hình dạng thì lại
như con kiến.
Chúng nó như đã chết, không có chút động tĩnh nào. Nhưng nếu như nhìn kỹ
hơn thì sẽ phát hiện, giáp xác bên ngoài của chúng đều tỏa ra ánh sáng lung
linh.
Tòa ‘Vạn Quật sơn’ này là hung địa nổi tiếng ở Lương Châu, không chỉ phạm vi
ngàn dặm không một bóng người, mà bình thường cũng không có bất kỳ sinh
linh hay thú loại nào có can đảm đến gần.
Tuy nhiên, khi Sở Hi Thanh sắp gặp mặt hai trong tứ đại Thi tổ ở Quy Khư, thì
một đạo độn quang màu đỏ thắm đã hạ xuống miệng hang to lớn nhất ở trên
ngọn núi này.
Lúc này, nếu như Phương Bất Viên ở đây thì nhất định sẽ kinh ngạc, bởi vì
người này chính là Trang quý phi.
Sau khi vị này hiện thân, liền liếc mắt nhìn bốn phía.
Trên mấy ngọn núi cách nơi này khoảng 200 dặm, mỗi nơi đều có một bệ đá to
lớn khổng lồ.
Đó là Phong Hỏa Đài của Quy Nguyên kiếm phái, Đô Thiên thần cung và Ngự
Thần tông, chúng được chế tạo để trấn áp phong ấn của Đại La Nghĩ tộc.
Sau khi chuyện ở ‘Thần Vọng quan’ phát sinh, ba đại thần tông nhất phẩm này
đã gia tăng nhân thủ trên Phong Hỏa Đài, còn có ba vị võ tu nhất phẩm tọa trấn,
giám sát động tĩnh ‘Vạn Quật sơn’ mọi lúc.
Nhưng thủ đoạn quan sát của mấy thần tông này, lại không bắt được tung tích
của nàng.
Danh Sách Chương: