Khoảnh khắc này, sáu cái bóng mờ cực lớn bỗng nhiên xuất hiện ở một vùng hư
không ngoài trăm dặm.
Đó rõ ràng là hình ảnh hai cây cân, ba cây thước sắt và một đầu tằm thân người
cao khoảng 600 trượng.
Kiếm Tàng Phong nhìn bóng mờ kia một chút, không khỏi phát ra tiếng cười
khẽ.
Cây cân và thước sắt chính là thiên quy hóa hình của Bình Thiên chi pháp và
Lượng Thiên chi pháp.
Bình Thiên và Lượng Thiên chính là con đường Thánh hoàng đời thứ ba lựa
chọn cho Vô Tướng thần tông.
Bởi vì hai con đường tiềm lực vô cùng này vẫn trống không, không có bất kỳ
một vị thần linh nào trở thành Chân Linh của hai con đường này.
Nhưng trong ngàn tỷ Cự linh, vẫn tìm được vài người am hiểu Bình Thiên và
Lượng Thiên.
Còn Cự thần đầu tằm thân người kia chính là ‘Loạn Thiên chi chủ’, vị thần linh
này đang là Thánh Giả của Loạn Thiên chi pháp, chấp chưởng đầu thiên quy
đạo luật này.
Theo vị thần linh này hiện thân, tất cả thiên quy trong thiên địa đều phát sinh
hỗn loạn ở một trình độ nhất định.
Đây hiển nhiên là thủ đoạn để ngăn cản mấy người bọn họ và ‘thuyền Bình
Thiên’.
“Quả thực là múa rìu qua mắt thợ!”
Nhậm Tiếu Ngã cười gằn một tiếng, đưa tay đè kiếm.
Tông Tam Bình lại lắc đầu, đưa tay ngăn cản: “Sư đệ chờ một lát, tạm thời duy
trì ở thế cân bằng là được. Sở sư đệ đã nói chúng ta không cần nhúng tay.”
Mà lúc này, Hoàng Thạch Long lại châm biếm: “Ta biết Thần Ý Xúc Tử Đao
của ngươi rất lợi hại, nhưng ngàn dặm quanh đây là hoang sơn dã lĩnh, thậm chí
còn không có một con súc vật sống nào.”
“Ngươi nắm giữ Thần Ý Xúc Tử Đao thức thứ tư đúng không? Chúng ta có
năm vị am hiểu Già Thiên chi pháp ở gần đây, đủ đế Kính Thiên chi pháp của
ngươi không ra được ngoài ngàn dặm.”
“Bình Thiên Kiếm của Vô Tướng thần tông các ngươi cũng rất mạnh, nhưng mà
Cự linh chúng ta cũng có người am hiểu Bình Thiên và Lượng Thiên chi đạo…”
Hắn nói đến đây thì chợt im bặt.
Hoàng Thạch Long bỗng nhiên sinh ra ý kinh hãi, đưa mắt nhìn về phía tay cầm
đao của Sở Hi Thanh.
Tâm linh của hắn đang điên cuồng cảnh báo, khí huyết rung động không yên,
trái tim run rẩy.
Mấy vị Cự linh còn lại cũng cau mày, ánh mắt bắt đầu chuyển thành nghiêm
túc.
Bọn họ không chỉ cảm nhận được một luồng khí tức cực kỳ đáng sợ đang ngưng
tụ ở trên người Sở Hi Thanh, mà còn cảm nhận được thiên quy đạo luật của
Hoàng Thạch Long đang tan vỡ.
Đao ý của thiếu niên này thế như chẻ tre, đánh tan nát lực lượng thiên quy của
Hoàng Thạch Long.
Sở Hi Thanh cầm Như Ý Tru Thần đao, giọng nói lạnh nhạt: “Nói xong chưa?”
Trái tim Hoàng Thạch Long đập thình thịch.
Hắn thừa dịp Sở Hi Thanh còn chưa rút đao, lập tức bay xuống đất, cố gắng tiếp
xúc với thổ địa, đồng thời trợn mắt lên: “Ngươi…”
Khoảnh khắc này, hắn nhìn thấy một đôi huyết dực bỗng nhiên mở rộng sau
lưng Sở Hi Thanh, đồng thời một tiếng đàn cao vút vang lên giữa thiên địa.
Sóng âm này để khí huyết của hắn rung chuyển và nghịch chuyển vào tim phổi;
còn xung kích thần phách, mỗi một âm phù đều như búa tạ nện vào tâm thần
hắn.
Năm con Cự linh còn lại cũng biến sắc mặt, mi mắt hiện ra vẻ đau đớn.
Nhưng thời khắc này, bọn họ lại không rảnh quan tâm đến bản thân. Năm người
đều nhìn về phía Hoàng Thạch Long với ánh mắt sợ hãi.
Cheng!
Theo một ánh đao hình cung lóe lên, Hoàng Thạch Long cảm thấy thân thể
mình hơi mát lạnh.
Ban đầu hắn còn cho rằng mình nhầm, mình vẫn đang bay xuống, thân thể cũng
hoàn hảo.
Nhưng ngay sau đó, thân thể của hắn bắt đầu chia ra làm hai, một lượng lớn
máu tươi phun ra.
Ngay cả nguyên thần của Hoàng Thạch Long cũng tiêu vong vào thời khắc này.
Bá thể của hắn… lại không ngăn nổi một đao của Sở Hi Thanh!
“Một đao này, tế Cửu Kiếm Cầm Ma!”
Lúc này, quanh người Sở Hi Thanh tràn đầy hỏa diễm nguyên dương.
Chín khiếu huyệt của hắn đã được kích phát đến cực hạn, tu vị của hắn bay lên
đến tận nhất phẩm hạ đỉnh phong!
Sở Hi Thanh lắng nghe tiếng đàn sục sôi kia, đồng thời vuốt nhẹ trường đao:
“Lang huynh không muốn yên giấc dưới cửu tuyền, thà hòa linh vào ‘Thí Thần
huyết cương’ của Sở mỗ, cũng muốn cố định ‘Phá Lỗ Lệnh – Thiên Chấn Địa
Hãi’ này lên thân ta. Sở mỗ tự nhiên như ngươi mong muốn, lấy chiêu thức này
của ngươi, để đưa đám Cự linh này về cửu tuyền!”
Khi hắn vừa nói dứt lời, đôi huyết dực phía sau bỗng nhiên bắn ra hàng ngàn
hàng vạn sợi tơ máu, đánh thẳng về phía năm con Cự linh kia.
Mấy vị Cự linh nhất phẩm này cố gắng né tránh, nhưng bọn họ lại phát hiện đây
là vô dụng.
Những sợi tơ máu này đều là oán sát của thuật tu nhân tộc biến thành.
Dù tốc độ của bọn họ có nhanh hơn nữa, thân pháp của mạnh hơn nữa, lại há có
thể thoát khỏi oán hận bắt nguồn từ lòng người này?
Năm người bị tơ máu quấn quanh, sau đó là bị một ngọn lửa màu đen bao phủ
toàn thân.
Bọn họ đều phát ra tiếng kêu rên, cảm giác được huyết mạch thần linh trong cơ
thể bắt đầu thiêu đốt, suy sụp, uể oải.
‘Thí Thần huyết cương’ này để cho lực lượng của bọn họ giảm ít nhất một phần
mười!
Bọn họ vốn phải dốc hết sức để ứng phó với Phá Lỗ Lệnh – Thiên Chấn Địa
Hãi.
Những sợi tơ máu này lại để cho tình cảnh của bọn họ càng chó cắn áo rách
Danh Sách Chương: