Kính Hoa Thủy Nguyệt đao đã ra khỏi vỏ, mang theo một mảnh ánh đao màu
trắng bạc ở trên hư không, tựa như một mặt kính tròn.
Sở Hi Thanh không vận dụng Thần Ý Đao Tâm, nhưng vẫn có thể phản xạ lại
ba phần mười lực lượng của Tần Thắng, bảy phần còn lại đều bị đẩy ra.
“Việc này không làm phiền tướng quân!” Lời nói Sở Hi Thanh ẩn chứa trào
phúng: “Tại hạ chính là Vạn hộ Thiên nha Cẩm y vệ, cần gì tướng quân đến
thẩm vấn? Hay là. . .”
Sở Hi Thanh híp mắt: “Đại tướng quân đã có hiềm nghi giết người diệt khẩu,
bây giờ lại cưỡng ép bắt nhân chứng, chẳng lẽ đại tướng quân liên quan gì đến
những người này?”
“Ăn nói linh tinh!”
Vẻ mặt Tần Thắng càng lạnh hơn, lửa giận trong mắt hắn như ngưng thành thực
chất, ánh mắt ác liệt như đao, tựa như có thể đâm thủng cơ thể Sở Hi Thanh.
Còn có một luồng uy áp hùng vĩ bao trùm phạm vi ba dặm quanh đây, tựa như
phải nghiền ép và hủy diệt tất cả mọi thứ ở đây.
Nhưng ngay sau đó, Tần Thắng liền phát hiện, võ ý thần niệm của mình không
thể nghiền ép được Sở Hi Thanh.
Cái thằng nhãi ranh này không chỉ có chút thành tựu ở Nhai Tí Đao, mà nguyên
thần cũng mạnh mẽ đến mức vượt qua đại đa số võ tu tam phẩm.
Mấu chốt là Thiên Thù Thần Ý Đao của người này còn có thể phản xạ lại thần
niệm.
Hắn có Táng Thiên chân huyết, nên càng không có đạo lý sẽ khuất phục người
khác.
Tần Thắng hừ lạnh một tiếng, trái lại quay sang nhìn hai người Tẩy Bích Thiên
và La Dương.
Sau đó, trong mắt hắn lại hiện lên một tia dị thường: “Hai người này là Thần
Quyền Phán Quan – Tẩy Bích Thiên và Thiết Diện Phán Quan – La Dương?
Xin hỏi Đao Quân, hai người này là chuyện gì? Ngươi chính là Vạn hộ Cẩm y
vệ, là mệnh quan triều đình, tại sao lại cấu kết với đám nghịch tặc này?”
“Tự nhiên là vì tra án!”
Sở Hi Thanh thu đao vào vỏ, vẻ mặt lạnh nhạt tự nhiên: “Đại tiếng quân chớ
ngậm máu phun người, hai người này đã báo cáo với ta, Hình bộ Tả thị lang Sở
Như Lai ăn hối lộ trái pháp luật, chế tạo nhiều án oan tại bốn châu Băng U Cực
Tuyệt. Tại hạ phụng mệnh thái sư, điều tra và giám sát chuyện trái pháp luật của
quan dân bốn châu này, tự nhiên không thể không tra.”
“Ngoài ra, hai năm trước bọn họ bị Sở Như Lai vu oan hãm hại, trở thành khâm
phạm của triều đình. Trong vụ án này cũng có rất nhiều oan khuất, hai người
bọn họ có ý tìm thái sư giải oan, nhờ ta chuyển công văn và chứng cứ. Vì vậy
nên ta mới hẹn bọn họ đến đây gặp mặt nói chuyện.”
Tần Thắng không khỏi cau mày, sau đó khôi phục bình thường: “Miệng lưỡi
của Đao Quân quá lợi hại! Một chuyện cấu kết với phản tặc, lại bị ngươi nói
đường hoàng như vậy. Nhưng hôm nay, mặc kệ ngươi nói thế nào thì cũng vô
dụng, nếu Tần mỗ đã gặp được đám nghịch tặc này, sẽ không để cho bọn họ còn
sống rời đi.”
Hắn lắc người một cái, trực tiếp vòng qua Sở Hi Thanh và Phong Tam, đi thẳng
đến trước La Dương.
Đồng thời, một thanh trường thương dài trượng tám từ trong áo của hắn bay ra,
mang theo lực lượng tịch diệt, đánh thẳng về phía La Dương.
Linh giác của Tần Thắng nói cho hắn biết, người này là kẻ yếu nhất ở đây.
Lúc này, sắc mặt La Dương đã cực kỳ nghiêm túc, hắn đặt đôi bút phán quan ở
trước người, sẵn sàng đón địch.
Tẩy Bích Thiên ở xa xa lại híp mắt lại, Bách Bộ Thần Quyền đã súc thế chờ
phát.
Khóe môi Cuồng Kiếm – Phong Tam lại vểnh lên, ý trào phúng trong mắt càng
đậm hơn.
Chẳng biết vì sao, hắn không hề sợ hãi khi đối mặt với một cao thủ Thiên Bảng
như Tần Thắng, trại lại còn nóng lòng muốn thử một phen.
Tuy nhiên, khi hai người Tần Thắng và La Dương sắp giao thủ, Sở Hi Thanh
bỗng nhiên phất tay áo một cái.
Khoảnh khắc này, một đạo ánh kiếm màu đỏ thắm thình lình xuất hiện từ phía
chân trời.
Nó tựa như được chém ra từ mấy ngàn dặm, lại không thèm để ý đến không
gian và thời gian, một kiếm kia chém cho thương thế của Tần Thắng tán loạn,
không thể không trượt lùi trăm trượng.
Sau khi Tần Thắng đứng vững, sắc mặt không khỏi âm trầm như nước, đưa mắt
nhìn về phía ánh kiếm kia.
Đó là Mộc Kiếm Tiên! Là Tiệt Thiên kiếm ý của Mộc Kiếm Tiên!
Một kiếm này, ít nhất cũng phải là tam phẩm!
Vấn đề là thành Yến An và Vô Tướng thần sơn đều ở U Châu, nhưng lại là một
nam một bắc, cách nhau đến năm ngàn dặm!
Không phải nói bộ phân thân kia của Mộc Kiếm Tiên chỉ bao trùm phạm vi ba
ngàn dặm thôi sao? Vượt qua phạm vi này thì lực lượng sẽ giảm xuống còn tứ
phẩm sao?
Sau đó, Tần Thắng liền ý thức được, nhất định là bộ phân thân kia của Mộc
Kiếm Tiên đã tăng trưởng.
Vô Tướng thần tông có tích lũy vạn năm, lúc này vất vả lắm một kiếm được
một vị thần linh đáng tin cây, há có thể không dùng hết khả năng để cung
phụng?
Nói đến thì một năm qua, Vô Tướng thần tông vẫn luôn ra sức phổ biến tín
ngưỡng Mộc Kiếm Tiên ở bốn châu Băng U Cực Tuyệt, cung phụng cành Huyết
tùng của Mộc Kiếm Tiên.
Đám ngu dân ở bốn châu này đều rất tin tưởng Vô Tướng thần tông, nên cũng
tin tưởng Mộc Kiếm Tiên. Đối với Mộc Kiếm Tiên mới đăng thần mà nói, đây
là một phần lợi ích rất lớn.
Bảo sao cái thằng nhãi ranh này không sợ hãi!
Danh Sách Chương: