Lúc này, phản ứng của hai nữ lại khác nhau.
Đôi mắt màu xanh lam của Sở Vân Vân quét quang, ngậm lấy sát khí lạnh lẽo:
“Câm miệng cho ta!”
Vấn Thù Y lại quay đầu nhìn Sở Hi Thanh, nhoẻn miệng cười, giọng nói dịu
dàng đến cực điểm: “Dừng thì dừng! Ta nghe Sở lang!’
Nàng bỗng nhiên lùi lại, tách khỏi mũi thương của Sở Vân Vân, rồi lại trốn sau
lưng Sở Hi Thanh lần nữa.
Sở Vân Vân thấy thế thì không khỏi sững sờ, chợt có một cảm giác không tên
như mình bại bởi đối phương.
Mà khi nàng ngây người, Vấn Thù Y lại thản nhiên mặc váy vào.
Vừa kéo váy lên đến eo, Vấn Thù Y lập tức yên lòng.
Ánh mắt Sở Vân Vân lại càng nguy hiểm hơn, nàng cầm thương chỉ vào Sở Hi
Thanh ở phía xa, giọng nói bằng phẳng không gợn sóng: “Ngươi tránh ra cho
ta!”
Sở Hi Thanh nghe hiểu ý của nàng.
Không tránh ra, vậy ta đánh cả ngươi!
Trán Sở Hi Thanh xuất hiện nhiều mồ hôi lạnh hơn.
Hắn cố gắng mỉm cười, đứng tại chỗ đối mặt với mũi thương sắc bén và khốc
liệt của Sở Vân Vân.
“Thù Y! Ngươi hiểu nhầm một chuyện, ta và Vân Vân kết hôn không phải vì
tràng Minh hôn kia, mà là do phụ thân ta là Sở Phượng Ca sắp xếp. Với lại mấy
năm qua, ta và Vân Vân đồng cam cùng khổ, cùng chung hoạn nạn, đã nhận
định nàng chính là thê tử của ta từ lâu rồi.”
Nội tâm Sở Vân Vân hơi động, ánh mắt nhìn Sở Hi Thanh hơi hòa hoãn xuống,
nhưng nó vẫn có thể chọc thủng vô số lỗ trên người, và đóng băng lòng người.
Vấn Thù Y nghe vậy thì cau mày liễu, sau đó cười khổ một tiếng, trong mắt lộ
ra mấy phần cay đắng, bất đắc dĩ và tự giễu.
Sở Hi Thanh thấy thế thì cố gắng chống lại mũi thương sắc bén tuyệt luân kia,
nhìn thẳng vào Sở Vân Vân: “Vân Vân, ta biết lời tiếp theo của ta có thể làm
ngươi tức giận, nhưng ta vẫn muốn mời người nghe ta nói.”
“Chuyện ngày hôm nay giữa ta và Vấn tỷ, tất cả đều xuất phát từ tự nguyện, ta
yêu thích con người của nàng, cũng yêu thích tính tình của nàng. Ta không
muốn nhìn thấy nàng chết, cũng đồng ý trợ giúp nàng hóa giải lực lượng chí âm
chí hàn.”
“Vân Vân, ngươi muốn oán hận ta cũng được, chỉ cần ngươi hết giận, ngươi
muốn trừng phạt ta thế nào cũng được. Nhưng Vấn tỷ không phải kẻ thù của
ngươi, hai người các ngươi đánh nhau, chỉ có thể làm kẻ thù khoái chí…”
Sở Hi Thanh nghĩ thầm, nếu đổi lại là thời hiện đại, hắn nói như vậy có lẽ sẽ bị
vạn người phỉ nhổ, nói không chừng còn bị người đánh chết.
Cũng chỉ có ở thế giới cổ đại này, hắn mới có thể lừa gạt hai vị tuyệt thế thiên
kiêu này thôi.
Khi Sở Hi Thanh vừa nói hết câu, con ngươi của hắn liền co rút lại.
Bên ngoài cơ thể Sở Vân Vân bỗng nhiên xuất hiện một tầng băng.
Tầng băng này xuất hiện cực kỳ đột ngột, với lại còn lấy một tốc độ kinh người
để khuếch tán, chỉ chớp mắt đã bao trùm toàn bộ thân thể Sở Vân Vân, đóng
băng nàng tại chỗ.
Sở Hi Thanh liền quay đầu lại, chỉ thấy toàn thân Vấn Thù Y cũng bao trùm
một lớp băng.
Từng sợi lực lượng thiên quy có liên quan đến Hàn Phong quấn quanh bên
ngoài như ruy băng.
“Thù Y, ngươi đây là?”
Chắc hẳn Vấn Thù Y đã giải phong tất cả lực lượng của nàng.
Khi nàng có thể sử dụng toàn lực, chỉ chớp mắt đã đóng băng Sở Vân Vân.
“Đã không trấn áp được, ta nhất định phải tự phong ấn.”
Vấn Thù Y bình tĩnh nhìn Sở Hi Thanh.
Người nam nhân nhỏ bé này, đến cùng vẫn không làm nàng thất vọng.
Mặc dù tiểu tử này rất tham lam và láu cá, muốn lấy cả cá và tay gấu, nhưng ít
ra cũng biết gánh trách nhiệm.
Nàng lập tức nhếch miệng cười: “Còn nữa, từ nay về sau, ngươi phải gọi ta là
Tố Y, Vấn Tố Y!”
“Tố Y? Vấn Tố Y?” Sở Hi Thanh nỉ non một tiếng.
Hắn niệm nhiều lần, tựa như muốn khắc ghi cái tên này vào trong xương.
Hắn biết đây mới là tên thật của Vấn tỷ tỷ, là cái tên bị mọi người lãng quên sau
khi nàng thay thế thân phận của tỷ tỷ.
Sở Hi Thanh lại vô cùng đau lòng mà nhìn về phía tượng băng ‘Sở Vân Vân’ ở
sau lưng.
“Cái này…”
“Có thể giải phong ấn cho Vân Vân không?”
Sở Hi Thanh còn chưa nói hết lời, Vấn Tố Y đã hừ một tiếng, dạo bước đi đến
trước người Sở Vân Vân.
Nàng đè trán của Sở Vân Vân: “Yên tâm, ta sẽ không làm gì nàng. Chỉ là có
chuyện muốn làm, tạm thời phong ấn nàng thôi!”
Khi Vấn Tố Y vừa nói xong, một mảnh hoa văn giống như hoa tuyết xuất hiện ở
trên mi tâm của Sở Vân Vân, sau đó nhanh chóng khuếch tán, rồi thẩm thấu vào
trong da thịt của Sở Vân Vân.
Sở Hi Thanh thấy thế thì hai mắt sáng ngời: “Ngươi đang giúp Vân Vân phong
ấn độc chú, có thể phong ấn bao nhiêu?”
Vấn Tố Y đang định trả lời, lại phát hiện Sở Vân Vân bên trong lớp băng đang
trợn mắt giận dữ nhìn nàng, nguyên thần thức hải của vị này đầy rẫy ý chống
cự.
Trong lòng nàng hơi kinh hãi, lại gia tăng đánh giá với Sở Vân Vân.
Nữ tử này quả thật là tuyệt đại thiên kiêu từ vạn cổ đến nay.
Vấn Tố Y tự nhận thực lực của mình bây giờ đã vượt qua đại đa số thần linh
trung vị ở trên tinh không.
Nếu như có thể luyện hóa toàn bộ ‘Thái âm thần nguyên’ trong cơ thể, hoàn
thành một bộ ‘nghi thức’ hoàn chỉnh, thậm chí có thể phân cao thấp với một số
ít thần linh thượng vị.
Nhưng lực lượng Hàn Phong mạnh mẽ như vậy, lại vẫn không thể hoàn toàn
niêm phong ý niệm của Sở Vân Vân.
Bên trong lớp băng này thậm chí còn đang rung động kịch liêt, vô cùng vô tận
thương khí đang bắn phá bốn phía, nỗ lực phá băng mà ra
Danh Sách Chương: