Vùng đất trung ương tầng thứ bảy, nơi Vấn Thù Y đặt chân đang bị một ngọn
lửa nóng hừng hực vờn quanh và bao bọc.
Nàng vốn có thể bảo vệ phạm vi ba trượng quanh người, nhưng bây giờ phạm vi
này đã co rút lại, chỉ còn không đến một trượng.
Bên ngoài một trượng, tất cả đều là lửa cháy đỏ rực, còn có lượng lớn ám khí
bắn đến từ bốn phía.
Trong đó có một ít mũi tên màu máu, vô ảnh vô thanh vô tức, đâm thủng hư
không.
Sau khi huyết độc bên trong nổ tung, khiến cho người của Cực Đông Băng
Thành đều không thở nổi.
Còn có hàng trăm hàng ngàn đạo kiếm quang đánh thẳng về đây từ phía đông
nam.
Những kiếm khí này bị Vấn Thù Y đánh tan thì tản ra bốn phía.
Tàn dư của những kiếm khí này cũng cực kỳ nguy hiểm, mặc kệ là thời gian hay
không gian đều không thể cản trở.
Băng pháp của Vấn Thù Y cũng không thể đóng băng.
“Điện hạ?”
Toàn thân Trưởng Tôn Binh Quyền bao trùm một tầng sương tuyết, hắn quay
đầu nhìn Vấn Thù Y với vẻ lo lắng.
Hắn không thể không lo.
Bên ngoài ngọn lửa kia, không chỉ có những cao thủ nhất phẩm, mà còn có phân
thần hóa thể của một vài vị thần linh.
Ví dụ như Câu Trần, ví dụ như người đứng thứ hai trong tam tổ của Huyết Bức
sơn là ‘Thiêu Thiên ma chủ’. Tất cả lửa quanh đây, hầu như đều bắt nguồn từ
hai vị này.
Ngoài ra còn có Thất Sát thần quân, còn có Kiếm thần Bạch Đế tử, lúc này đều
dùng ý niệm hàng lâm nơi này.
Băng pháp của Vấn Thù Y vô địch thiên hạ, đạt đến cực hạn của phàm nhân.
Nhưng những thần linh này đều là kẻ mạnh mẽ trong hàng ngũ thần linh, dù chủ
hàng lâm một ý niệm, một chút lực lượng, vậy cũng cực kỳ đáng sợ.
Thần uy mạnh mẽ kinh người, khiến cho nguyên thần của Trưởng Tôn Binh
Quyền không chịu nổi, ngay cả đứng thẳng cũng khó khăn.
Càng đáng sợ hơn chính là những bức tường lửa ở chung quanh, chúng đang từ
từ ăn mòn và co rút vào trong.
Thật ra nhiệt độ của những ngọn lửa này không cao, đã bị Băng pháp của Vấn
Thù Y áp chế, nhưng hết lần này đến lần khác lại có thể thiêu đốt tất cả.
Dù là hàn băng, hay thậm chí là hàn lực của bản thân Vấn Thù Y.
Trưởng Tôn Binh Quyền dự tính, nếu phạm vi an toàn tiếp tục co rút lại, thì bọn
họ nhất định phải chết.
“Không sao. . .”
Giọng nói của Vấn Thù Y lạnh như băng, sắc mặt cũng lạnh lùng như sương:
“Chỉ là mấy hóa thể thần linh không có ý thức bản ngã, không đáng sợ.”
Lúc này, hơi thở của nàng cũng cực kỳ lạnh lẽo, mỗi khi thở ra đều có thể đóng
băng không khí.
Vấn Thù Y cảm giác được, trong trái tim của mình cũng như bị đóng băng.
Không thể bài trừ, cũng không thể hóa giải.
Nàng âm thầm thở dài.
Khối băng bên trong trái tim không lớn, nhưng đây là cảnh cáo đối với nàng.
Nàng muốn giải quyết trận chiến ngày hôm nay mà không phải trả giá đắt, vậy
là không thể.
“Không đáng sợ? Vấn đề là hàn lực trong cơ thể điện hạ đã mất khống chế.”
Bên ngoài tường lửa, tiếng cười âm trầm của Đại âm Thần Thủ - Bách Lý Liệp
Thủ truyền vào.
“Điện hạ tu luyện Băng pháp quá sâu, chẳng lẽ không biết đạo lý tốt quá hóa
dở? Kháng long hữu hối, cô âm không dài. Lực lượng âm hàn trong cơ thể
ngươi quá kinh người, nó sẽ phản phệ lại ngươi, hôm nay điện hạ không ngại
cảm nhận loại cảm giác bị lực lượng của bản thân đóng băng đi.”
Trưởng Tôn Binh Quyền nghe vậy thì tay đè kiếm, sắc mặt tái nhợt: “Đê tiện!”
Hắn cũng cảm giác được tình trạng cơ thể của Vấn Thù Y có chút không ổn.
Vị Đại âm Thần Thủ - Bách Lý Liệp Thủ hạng 18 Thiên Bảng này, tựa như là
một kẻ uy hiếp lớn nhất của Vấn Thù Y trong đám người chung quanh.
Đại âm Thần Thủ của kẻ này chuyên tấn công bằng âm lực, còn triệu hoán hóa
thân của “Cửu âm ma chủ”, cũng là âm khí ngập trời, hàn lực tràn trề.
Cửu âm Cực Minh!
Mỗi khi Vấn Thù Y giao thủ với một người một thần này, lực lượng âm hàn sẽ
dày đặc hơn vài phần.
Trưởng Tôn Binh Quyền chỉ hận thực lực của mình quá yếu, không có tư cách
tham dự cuộc chiến này, bằng không hắn hận không thể dùng bản thân chống đỡ
thay cho Vấn Thù Y.
“Quả thực là đê tiện, không hợp với quy củ giang hồ.”
Tiếng than thở của Đông Thiên Vương – Vương Đông Thiên: “Nhưng Băng
pháp của thành chủ đã vô địch thiên hạ, ngoại trừ liên thủ vây công, đưa thành
chủ ra khỏi Vân Hải tiên cung thì chúng ta không còn cách nào khác. Thứ lỗi!”
Vấn Thù Y không khỏi nhẹ nhàng nhìn người này một chút.
Lúc này, uy hiếp lớn nhất của nàng không phải Cửu âm ma chủ kia, đương
nhiên cũng không phải Câu Trần tinh quân kia, càng không phải là Thiêu Thiên
ma chủ, mà chính là người này.
Cửu Tác Thập Liên Khốn Thiên đại pháp của Vương Đông Thiên này có thể
vây nhốt tất cả, mười chín cái xiềng xích và roi dài là không gì không khóa,
không gì không trói.
Chính cái pháp môn kỳ lạ của người này làm cho nàng bị vây khốn ở đây,
không thể di chuyển.
Tiếp theo là hóa thân của Bạch Đế tử do Sát Thần Y – Lý Trấn Ác triệu hoán ra.
Pháp thể của vị Kiếm Thần này khác với những thần linh khác, nó ngậm lấy
một chút thần tính, khi chiến đấu sẽ không khô khan và cứng đờ như những
thần linh khác.
Một đạo kiếm khí kia lại đánh đến, nó bao hàm tất cả Thiên quy đạo luật có liên
quan đến ‘Kiếm’ như Trảm Thiên, Tiệt Thiên, Tru Thiên, Quán Thiên vân vân,
hoàn toàn áp chế Băng pháp của Vấn Thù Y, thậm chí là đánh vỡ!
Danh Sách Chương: