Rất nhiều thế lực sẽ tham gia tranh cướp Vân Hải tiên cung, trong đó có vô số
cường giả.
So sánh với những thế lực khác, đội hình của Vô Tướng thần tông cũng không
có bất kỳ ưu thế nào.
Yến Quy Lai thì lại nghĩ thầm, điều này cũng không phải dễ, đối thủ của Vô
Tướng thần tông thật sự là quá nhiều.
“Sư đệ đã hiểu! Không nhiều lời nữa, không cần đưa tiễn.”
Hắn gật đầu rồi phi thân lên Dục Nhật thần chu, giây lát sau, chiếc thuyền này
ngự không mà lên, bay thẳng về phía trời mây.
Mấy người Sở Hi Thanh trên Phích Lịch Trụ Quang toa cũng khom người chào
mấy người Lý Trường Sinh. Sau đó, dưới sự điều khiến của Chu Lương Thần,
chiếc phi thuyền này loạng choạng bay lên.
Hắn xuất thân từ Lâm Hải Chu gia, từ nhỏ đã tiếp xúc với thuyền, chỉ là không
có kinh nghiệm gì với việc điều khiển phi thuyền.
Cũng may là phương pháp khá đơn giản, chẳng mấy chốc Chu Lương Thần đã
nắm giữ được.
Chiếc Phích Lịch Trụ Quang toa này cũng ổn định lại, rồi hóa thành một đạo
ánh sáng bạc, bay thẳng lên tầng mây thứ năm.
Đây chính là độ cao cực hạn của Phích Lịch Trụ Quang toa.
Dục Nhật thần chu cũng đang chờ bọn họ ở tầng mây này.
Hai chiếc phi thuyền, một trước một sau, bay thẳng về phía đông.
Tuy rằng tốc độ của Phích Lịch Trụ Quang toa không bằng Dục Nhật thần chu,
nhưng cũng rất nhanh, lúc cực hạn có thể bay xuyên mười vạn dặm trong vòng
một ngày.
Vô Tướng thần tông cách ví trí Vân Hải tiên cung trên biển khoảng bốn vạn
dặm, nên chỉ mất nửa ngày.
Vì vậy, ngoại trừ Sở Vân Vân ra thì mọi người đều không có ý định vào khoang
nghỉ ngơi.
Sở Hi Thanh cũng ở lại boong thuyền, hắn đi qua chỗ Kiếm Tàng Phong rồi
ngồi xuống.
Hắn tò mò hỏi: “Sư huynh cần gì phải rầu rĩ như vậy? Có phải ngươi và DIệp sư
tỷ đã xảy ra vấn đề gì rồi không?”
Kiếm Tàng Phong liếc mắt nhìn Sở Hi Thanh, rồi lại thở dài một tiếng, rầu rĩ
không vui mà uống một hớp nước trong.
Sở Hi Thanh thấy buồn cười: “Nâng nước tiêu sầu, sầu càng sâu. Nếu Kiếm sư
huynh có chuyện gì, không ngại nói với ta, có lẽ ta có biện pháp giúp sư huynh
giải quyết vấn đề.”
“Ngươi không hiểu.”
Kiếm Tàng Phong lắc đầu, khuôn mặt như mì vắt kia đã nhăn nhó như mướp
đắng: “Diệp sư tỷ của ngươi đã coi ta là kẻ tiểu nhân nham hiểm, không để ý
đến ta.”
Hắn chần chờ một lát, vẫn nói với Sở Hi Thanh: “Cáu này đều là do ta tự làm
bậy không thể sống. Ngày xưa, ta quen biết Diệp sư muội ở Hạ viện của Vô
Tướng thần tông, kết đội đi săn bắt yêu ma và tìm kiếm bí dược với nàng. Khi
đó tu vị của ta còn yếu, lại do sư tôn dặn dò phải giấu dốt, vì thế DIệp sư muội
vẫn luôn cho rằng ta rất nhỏ yếu, nên bình thường rất chăm sóc ta, mặc kệ có
chuyện tốt gì thì đều sẽ đưa ta đi theo.”
Từ khi đó hắn mới thích Diệp Tri Thu.
“Diệp sư muội làm người hùng hồn trượng nghĩa, thích giúp đỡ kẻ yếu, nàng
luôn chăm nom những sư đệ sư muội có thực lực yếu kém. Khi đó, ta lo lắng bại
lộ thực lực thì Diệp sư muội sẽ không để ý đến ta nữa, cho nên cứ giả bộ, giả bộ
giả bộ rồi không ngừng lại được. Kết quả mấy ngày trước .. . “
Kiếm Tàng Phong nghĩ đến mấy ngày trước, Diệp Tri Thu biết hắn là đệ tử thân
truyền của Lý Trường Sinh, còn là song thánh truyền của Vô Tướng thần tông
thì đã kinh ngạc và oán giận như thế nào.
Hắn cười khổ một cái, chợt dốc một hớp nước trong vào trong miệng.
Sở Hi Thanh lẳng lặng lắng nghe.
Trong lòng lại nghĩ, bảo sao Kiếm Tàng Phong lại âu sầu như vậy, quả nhiên là
hai người này xảy ra vấn đề.
Cái tên này cũng đáng đời, đúng là tự làm bậy thì không thể sống.
Nhưng hắn còn hi vọng vào hành trình tiên cung này, Kiếm Tàng Phong phải
lên tinh thần mới được.
“Việc này là sư huynh không đúng, khó trách Diệp giáo đầu lại tức giận.’
Sở Hi Thanh thấy mặt Kiếm Tàng Phong như mướp đắng, hắn chợt đổi giọng:
“Có điều, việc này cũng không phải là không thể xoay chuyển, Kiếm sư huynh,
ngươi chỉ cần để giáo đầu biết, thâm tàng bất lộ chính là bản tính của sư huynh,
chứ không phải cố tình lừa nàng, có lẽ có thể khiến cho giáo đầu bớt giận.”
Kiếm Tàng Phong nghe vậy thì yên lặng không nói gì, hắn cảm thấy ý tưởng
này không đáng tin lắm.
Ban đầu, đúng là hắn không có ý định lừa dối, nhưng sau đó, hắn lại rất hưởng
thụ sự chăm sóc của Diệp Tri Thu.
Kiếm Tàng Phong cũng không đoán sai.
Sau khi tu vị của hắn từ từ tăng lên, từ Hạ viện tiến vào ngoại môn, từ ngoại
môn tiến vào nội môn rồi đến chân truyền, Diệp Tri Thu quả nhiên là không qua
lại với hắn nữa.
Sở Hi Thanh lại tiếp tục nói: “Nếu như vậy còn không được, vậy không ngại
tách ra vài tháng. Người đều dễ quên, đợi một tháng gian sau, sư huynh lại xuất
hiện trước mặt giáo đầu, nàng nhất định sẽ không giận như bây giờ nữa.”
Kiếm Tàng Phong lại lắc đầu: “Sư đệ, ngươi không biết tính tình của sư tỷ
ngươi rồi, nàng hận nhất chính là người thân thiết lừa nàng.”
Hắn cảm thấy Sở Hi Thanh cũng chỉ đến thế.
Danh Sách Chương: