Bát Tí Kim Cương Kiếm – Bộ Yên Thành cũng nhìn thấy tình cảnh này.
Vẻ hắn hắn càng hưng phấn hơn, càng chờ mong hơn.
Lòng thầm nói, đây nhất định là trạng thái mạnh nhất của Sở Hi Thanh.
Đây chính là một đao mạnh nhất, đao nhanh nhất của hắn!
Chỉ là không biết giờ phút này, vị thiếu kỳ chủ danh chấn Đông Châu này sẽ
phóng ra hào quang thế nào!
Lúc này, Bộ Yên Thành phát hiện bóng ma to lớn của Táng Thiên càng ngưng
tụ hơn, mà trong bầu trời mây kia, còn có một thanh chiến phủ khổng lồ nữa.
Đó chính là một trong 9999 thanh thần binh của Binh Thần – Lê Tham, Già
Thiên phủ!
Mà lúc này, tại cách đó mấy chục dặm, Thanh Hư Tử lại hơi nhướng mày lên.
“Dừng lại!”
Hắn không chỉ mạnh mẽ ngăn cản Nhai Tí thần đao, mà con gọi Kiếm Tàng
Phong đang thân như thuấn ảnh mà lẻn vào trong thủy trại kia.
“Người này. . .” Trong mắt Thanh Hư Tử hiện lên vẻ vui mừng, thưởng thức,
sung sướng.
“Hắn tự có lực lượng phá địch, không cần chúng ta nhúng tay vào.”
. . .
Khi huyết diễm quấn quanh người Sở Hi Thanh, phía sau hắn bỗng nhiên oanh
một tiếng, một đôi cánh hư ảo xuất hiện.
Đôi cánh này, một nửa là lôi đình, một nửa là cuồng phong.
Đây chính là một trong những năng lực của Phong Lôi huyền giáp trên người
hắn, sau khi truyền một giọt tinh huyết bản mệnh, kích hoạt ‘hai cánh Phong
Lôi’ ở phần lưng giáp, tất cả năng lực tương quan đến phong lôi và thân pháp
đều tăng gấp đối, có thể sử dụng Phong độn và Lôi độn trong phạm vi ngắn!
Lúc này, sắc mặt của Sở Hi Thanh càng tái nhợt hơn, cả khuôn mặt đã không
nhìn thấy một chút màu máu.
Con ngươi của Sở Hi Thanh thì lại biến thành màu tím, mái tóc dài đã thoát ly
khỏi băng đô buộc tóc, không gió mà bay. Huyết diễm toàn thân hóa thành Bàn
Xà, từng cái từng cái quấn quanh bên ngoài cơ thể hắn.
Mấy người chung quanh nhìn thấy cảnh này, vô thức sinh ra ý phòng bị.
Chỉ là một cái chớp mắt tiếp theo, bọn họ liền hiện lên vẻ kinh ngạc, phát hiện
hai cánh Phong Lôi sau lưng Sở Hi Thanh đập một cái, liền thoát khỏi vòng vây
của bọn họ, lùi về phía mặt sông.
“Hắn muốn chạy trốn?”
Đây là ý tưởng đầu tiên trong đầu của bốn người bọn họ, sau đó đều không hẹn
mà cùng đuổi theo bóng người của Sở Hi Thanh.
Bọn họ đều dùng toàn lực để thi triển thân pháp, bóng người mang theo từng
mảnh tàn ảnh ở không trung, dùng tốc độ hầu như không thua kém Sở Hi
Thanh, để đuổi đến mặt sông.
Sở Hi Thanh đã bị thương nặng, không thể để cho người này có cơ hội thở dốc
và khôi phục, càng không thể để cho hắn chạy khỏi cạm bẫy tử vong này.
Ngay cả Long Hành cũng không ngoại lệ, hắn cũng không nghĩ ngợi gì, mà bắt
đầu truy kích.
Tuy nhiên, khi bóng người của Long Hành mới đi được khoảng mười trượng,
hắn liền ý thức được không đúng!
Không đúng!
Trạng thái của Sở Hi Thanh rất không đúng!
Trong đầu hắn lướt qua những tình báo về Sở Hi Thanh.
Huyết diễm quấn quanh người, con ngươi chuyển màu tím, tóc dài tung bay. . .
Đây là Táng Thiên Chi Vũ?
Sở Hi Thanh từng sử dụng Táng Thiên Chi Vũ hai lần, một ở Cổ Thị tập, một ở
bí cảnh Lâm Hải!
Con ngươi Long Hành hơi co rút lại, hắn có thể xác định, Sở Hi Thanh không
mượn lực lượng Táng Thiên Chi Vũ để bỏ chạy.
Những người được Ma Thần – Táng Thân ban cho Thân ân, hoàn toàn đều là kẻ
kiên cường bất khuất, dũng mãnh tuyệt luân, tử chiến không lùi!
Long Hành vô thức thả chậm tốc độ, đồng thời bật thốt lên để nhắc nhở: “Cẩn
thận! Đây là Táng Thiên Chi Vũ, hắn đang dụ địch!”
Ba người ở phía trước nghe vậy thì nhất thời cả kinh, trong mắt sinh sôi ý căng
thẳng.
Bọn họ đều không phải hạng người lỗ mãng không có mưu, cũng hiểu rõ tình
báo về Sở Hi Thanh.
Người này có thiên phú huyết mạch đỉnh cấp là Táng Thiên, bị thương càng
nặng, thực lực càng mạnh.
Mà khoảnh khắc vừa rồi, do thời gian phản ứng của bốn người khác nhau, thân
pháp khác nhau, nên đã tách ra khỏi nhau. Hai người gần nhau nhất cũng cách
nhau ít nhất ba trượng.
Đặc biệt là Long Hành, hắn là người đầu tiên dừng bước, người gần hắn nhất là
ngu phẩm ngân bài Quang Đao – Ngô Chính Thần, cũng cách hắn khoảng chín
trượng.
Tùng Phong Kiếm – Lâm Thạch thì là kẻ chạy ở đầu tiên.
Hắn hận Sở Hi Thanh thấu xương, càng sợ hãi Sở Hi Thanh, cho nên đã dốc
toàn lực để truy kích.
Tuy nhiên, sau khi Long Hành lên tiếng cảnh báo, Tùng Phong Kiếm – Lâm
Thạch lập tức dừng lại, chuẩn bị lùi về để hành động cùng ba người kia.
Hắn lo lắng Sở Hi Thanh nhân cơ hội này chạy thoát, nhưng còn lo cho tính
mạng của mình hơn!
Đúng lúc này, Lâm Thạch nhìn thấy Sở Hi Thanh đang lơ lửng trên không
trung, đột ngột lao thẳng về phía này như một tia chớp.
Thân hình của hắn biến ảo chập chờn, tựa như lưu quang thuấn ảnh, tựa như
vượt qua thời gian.
Cự thú Nhai Tí ở sau lưng Sở Hi Thanh, lại phun chiến đao trong miệng về phía
hắn, một luồng đao ý cực kỳ sắc bén đã chém thẳng vào nơi sâu xa trong tâm
linh của hắn.
“Tạp chủng!”
Tùng Phong Kiếm – Lâm Thạch chỉ cảm thấy não đau đớn, giống như bị một
thanh đao chém thành hai nửa!
Danh Sách Chương: