Sắc mặt Lưu Nhược Hi bình tĩnh, chắp tay nói: “Kỳ chủ, đây là kỳ Luận Võ
Thần Cơ mới nhất!”
Sở Hi Thanh cầm quyển Luận Võ Thần Cơ lên.
Nửa tháng trước, Luận Võ Lâu đã làm một kỳ đặc san cho riêng hắn, lần này llà
phát hành sách báo chính thức, nội dung phong phú hơn nhiều.
Sở Hi Thanh trực tiếp mở danh sách Thiên Bảng ra xem, liền nhìn thấy tên của
mình.
“Lần này vẫn là hạng 100 Thiên Bảng, đúng là không chịu từ bỏ nha.”
Sở Hi Thanh cười nhạo một tiếng.
Nhờ Luận Võ lâu, điểm huyết nguyên của hắn vẫn cuồn cuộn không ngừng.
Tuy rằng Luận Võ lâu có hơi khuếch đại, nhưng vẫn có rất nhiều bách tính và
võ tu ở tầng dưới chót tin tưởng. Tin tức của bọn họ bế tắc, Luận Võ lâu nói gì
thì tin cái đó.
Sở Hi Thanh lại nhìn vào tên của ba người Trấn Thiên Lai, Bộ Siêu Vũ và Chu
Huyết trên Thiên Bảng.
Ba người này vẫn còn ở trên bảng, dựa theo tin tức của Thiên Cơ các và Thiên
THính viện, bọn họ vẫn đang hoạt động bình thường, không chỉ ẩn hiện ở kinh
thành, mà còn nhiều lần tham dự chiến đấu.
Thế lực ở khắp nơi đều nửa tin nửa ngờ với chuyện này, không tin bọn họ còn
sống.
Nhưng có thể xác định một việc, Kiến Nguyên đế tuy trải qua một trận thảm
bại, nhưng không biết hắn dùng cách gì, mà dưới trướng hắn lại có thêm ba vị
Thiên Bảng. Căn cơ của triều đình vẫn không tổn hại, vẫn có thực lực trấn áp
thiên hạ.
Sở Hi Thanh lại lật sang trang khác.
Lần này, sách báo chính thức khác với đặc san.
Nửa tháng trước, đám Thần Cơ học sĩ của Luận Võ lâu đều tâng bốc Sở Hi
Thanh lên tận mây xanh.
Lần này, Luận Võ lâu lại hạ xuống một chút.
Vẫn có hai vị Thần Cơ học sĩ viết văn chương tâng bốc, còn có người lo lắng,
nói là Sở Hi Thanh bây giờ mới là tứ phẩm mà đã có thực lực Thiên Bảng. Chờ
đến khi Sở Hi Thanh lên nhất phẩm, sức chiến đấu của hắn sẽ to lớn đến mức
chưa ai từng đạt được, tất sẽ trấn áp toàn bộ thiên hạ. Không chỉ triều đình phải
ngước nhìn, mà tất cả các thần tông và ma môn cũng phải cúi đầu nghe theo
hắn.
Ngoài ra, trong Luận Võ Thần Cơ còn có mấy bài văn chương bình luận.
Bọn họ không nói tên ai, nhưng từng câu từng chữ đều ám chỉ Sở Hi Thanh,
nghi ngờ thực lực và trình độ võ đạo của hắn, thậm chí còn không ít từ ngữ gây
xích mích.
Ngoài ra, danh sách Địa Bảng cũng có biến động, mấy người Phong Liên
Thành, Cô Minh Nguyệt dưới trướng hắn đều lên bảng, xếp hạng còn không
thấp.
Sau khi xem xong, Sở Hi Thanh lại cười nhạo một tiếng: “Tự tát vào mặt mình
sao? Dụng tâm hiểm ác này, quả thực là không thèm che giấu.”
Sau đó hắn lại trân trọng mà cất quyển sách này vào trong nhẫn Càn Khôn của
mình.
Mặc dù quyển sách này không có chút dinh dưỡng nào, nhưng mà lời nói dối
ngàn lần vạn lần thì chính là chân lý.
Hai lần đưa tên vào Thiên Bảng, sẽ để cho càng ngày càng nhiều người tin
tưởng thực lực của hắn.
Sở Hi Thanh rất chờ mong, không biết quyển sách này sẽ mang lại cho hắn bao
nhiêu điểm huyết nguyên.
Hắn cũng không sợ khiêu chiến.
Hắn bây giờ, dù không dùng ‘ngôi sao La Hầu’ kia, thì cũng đủ để chống đỡ với
đoạn cuối Thiên Bảng.
“Ngoài ra, còn có hai vị sứ giả đến tổng đà.”
Lưu Nhược Hi lại chắp tay nói: “Một là người của Thanh Phong Minh Nguyệt
lâu, nói là hai vị lâu chủ Minh Nguyệt Đao – Tư Đồ Đường và Thanh Phong
Kiếm – Chu Hồng Tuyết muốn gặp mặt ngài một lần.”
“Bọn họ muốn đàm phán sao?”
Sở Hi Thanh nghĩ thầm, đến lúc này rồi còn có gì mà đàm phán.
Mười vị khách khanh hộ pháp dưới trướng hắn thật sự là quá ra sức, bọn họ đã
cướp được toàn bộ kênh đào lớn Sơn Dương, khoảng cách với cửa sông Thương
Lãng chỉ còn một quận.
Sở Hi Thanh ngưng thần suy nghĩ một lát: “Cũng được, gặp mặt một lần cũng
tốt. Ngươi nói cho bọn họ biết, ngày mai hẹn gặp ở bến tàu quận Thiên Lăng
Ngô Châu!”
Bến tàu quận Thiên Lăng là một trong những nơi phồn hoa nhất của con kênh
đào lớn kia.
Ngày xưa, Sở Hi Thanh hộ tống cha con Tả gia vào kinh thành, từng đánh bại
mấy vị thiếu niên anh kiệt Ngô Châu ở nơi này.
Hiện giờ, quá nửa quận Thiên Lăng đều rơi vào tay của Thiết Kỳ Bang.
“Tuân lệnh!” Sắc mặt Lưu Nhược Hi nghiêm túc: “Người sứ giả còn lại đến từ
Vân Mộng đại sơn, Vân Mộng Yêu Vương muốn gặp mặt ngài một lần, nói là
có chuyện quan trọng muốn thương lượng với ngài.”
“Vân Mộng Yêu Vương?”
Sở Hi Thanh nhíu chặt lông mày.
Ở Đông Châu và Phì Châu, có một Vân Mộng đại sơn rộng bảy ngàn dặm, là
nơi yêu ma nhảy múa.
Trong núi có rất nhiều sơn tặc, tà giáo càn rỡ, ma đồ đầy đất, còn có rất nhiều
ma đầu cấp bậc Địa Bảng, đại yêu Cự linh trốn ở trong bảy ngàn dặm này.
Trước đây không lâu, còn có một đám yêu ma quỷ quái từ Vân Mộng đại sơn
đánh vào quận Giang Nam, giết chóc không ít bình dân.
Sở Hi Thanh đã có ý định dành chút thời gian đi dẹp loạn Vân Mộng đại sơn.
Há có thể để người ngủ ngáy bên cạnh giường.
Hắn không cho phép một mầm họa như vậy tồn tại ở sau lưng mình.
Lưu Nhược Hi chú ý đến sát ý trong mắt của Sở Hi Thanh, nàng liền lấy ra một
cái lệnh bài trong tay áo, đồng thời nói nhanh: “Kỳ chủ, sứ giả kia còn mang
theo tín vật của Lê Sơn Lão Mẫu.”
Sở Hi Thanh nghe vậy thì sững sờ, Bạch Tiểu Chiêu cũng ngẩng đầu lên, đánh
giá tín vật trong tay Lưu Nhược Hi.
“Là Lê Sơn lệnh, đúng là tín vật của lão mẫu.”
Danh Sách Chương: