Khi Sở Hi Thanh hạ xuống trước tòa ‘Lê Sơn thiên cung’ hùng vĩ kia, lại phát
hiện có mấy ngàn ‘người’ đang chờ đón ở đây.
Tất cả đều là đại yêu hóa hình, tu vị cao thì có nhất phẩm thượng, thấp cũng là
tam tứ phẩm.
Ngoài ra còn có vô số yêu loại đang nằm trong mây mù ở chung quanh.
Khi Dục Nhật thần chu dừng lại, mấy ngàn người này đều cúi đầu thi lễ với Sở
Hi Thanh: “Cung nghênh Vô Cực Đao Quân giá lâm Lê Sơn!”
Sở Hi Thanh khá là kinh ngạc, hắn nhảy xuống khỏi Dục Nhật thần chu, nghi
hoặc quét mắt nhìn tứ phía: “Chư vị, đây là cớ gì? Cần gì phải làm lễ lớn như
vậy?”
Hắn hỏi chính là Hàm Quang phu nhân đứng ở phía trước, còn có một ông lão
gầy gò, giữa mi tâm có ấn ký chữ ‘Tù’.
Hàm Quang phu nhân là nhất phẩm hạ, cũng không tính là nổi bật trong các đại
yêu nhất phẩm của Lê Sơn.
Nàng được đứng đầu là vì nàng từng tiếp xúc với Sở Hi Thanh, để nàng đứng ở
trên để thuận tiện đãi khách.
Người còn lại hẳn là âm Khuông Lục Hợp – Tù Thiên Niên vang danh thiên hạ.
Bản thể của hắn là Tù Ngưu, một trong ‘Long chi cửu tử’, là một thần thú có
sức chiến đấu siêu nhất phẩm, đã hóa hình từ cấp độ nhất phẩm, đứng hàng thứ
2 trên ‘Thiên Bảng dị tộc’.
Người này còn được xưng là ‘Lê Sơn Yêu Tướng’, chấp chưởng chính vụ ở Lê
Sơn hơn 700 năm nay.
“Đao Quân không chỉ là top 10 Thiên Bảng đương đại, lấy Thần Ý Xúc Tử Đao
uy lăng thiên hạ, còn cầm hai ngàn vạn đại quân, là chủ của mười châu, là Nhân
Hoàng dự bị, Lê Sơn ta tự nhiên phải lấy lễ tiếp đón.”
Hàm Quang phu nhân nhận ra Sở Hi Thanh đang khó hiểu về chuyện khác, liền
mỉm cười: ‘Lão Mẫu nhà ta chấp chưởng lực lượng tuế nguyệt, cách đây không
lâu đã nhận được tin Đao Quân đến chơi từ dòng sông thời gian, cho nên mới
bảo bọn ta chờ đón tại đây.”
Khi nàng nói chuyện, tất cả đại yêu ở phía sau đều đang nhìn Sở Hi Thanh.
Ánh mắt của bọn họ hoặc là nghi ngờ khó hiểu, hoặc là tò mò, hoặc là kiêng kỵ,
hoặc là căm ghét, nhưng không có bất cứ kẻ nào dám coi thường.
Vị Vô Cực Đao Quân này chỉ mới tam phẩm mà đã bước vào top 10 Thiên
Bảng rồi, hơn nữa chiến tích còn rất khủng bố.
Từ khi Sở Hi Thanh xuất đạo đến nay, đã có rất nhiều cao thủ chết trong tay
hắn, Thiên Bảng Địa Bảng đều không ngoại lệ.
Thần Ý Xúc Tử Đao của vị này còn đáng sợ hơn, sau mấy trận đại chiến, đã tàn
sát hơn trăm vạn Cự linh và binh mã Đại Ninh.
Nói một cách khó nghe, ngoại trừ Lê Sơn Lão Mẫu ra thì toàn bộ Lê Sơn này
cộng lại cũng không phải đối thủ của Sở Hi Thanh.
Tù Thiên Niên cũng quan sát Sở Hi Thanh và tiểu Tóc Húi Cua trên vai Sở Hi
Thanh, trong mắt hắn lại hiện ra vẻ tán thưởng.
Hắn khẽ mỉm cười, thái độ rất thân thiết: “Đao Quân, xin mời! Lão Mẫu đang
chờ ngài trong ‘Thiên Thu điện’.”
Sở Hi Thanh phát hiện vị này nhìn mình và tiểu Tóc Húi Cua như là trưởng bối
đang nhìn con cháu vậy.
Hắn cũng không cảm thấy kinh ngạc.
‘Long chi cửu tử’ đều là huyết khí của Bàn Cổ hóa thành, cũng đều bị một mạch
Cự linh áp chế, quan hệ vẫn luôn rất thân thiết.
Có lẽ trong mắt vị Tù Thiên Niên này, hắn nắm giữ huyết mạch Nhai Tí và tiểu
Tóc Húi Cua đều là vãn bối cùng tộc của hắn.
Sở Hi Thanh ôm quyền thi lễ với đám đại yêu ở chung quanh, sau đó mới cất
bước đi theo Tù Thiên Niên và Hàm Quang phu nhân vào trong cửa cung nguy
nga tráng lệ.
Bạch Tiểu Chiêu thì không đi vào cùng hắn.
Nàng tìm kiếm trong đám người một lát, khi nhìn thấy một bóng người áo trắng
thì vẻ mặt rung lên, rồi lập tức lao qua bên đó.
Sở Hi Thanh liếc mắt nhìn lướt qua, liền biết đó là vị tỷ tỷ kia của Bạch Tiểu
Chiêu, là vị đại yêu tứ phẩm đã từng đưa Bạch Tiểu Chiêu đến bí cảnh cửu
phẩm.
Bạch Tiểu Chiêu có tình cảm rất sâu với nàng, lúc này lâu ngày không gặp, tự
nhiên là kích động, có lẽ nàng có rất nhiều chuyện muốn nói với vị tỷ tỷ này.
Sở Hi Thanh không để ý lắm, hắn đi theo Tù Thiên Niên vào trong ‘Thiên Thu
điện’.
Lê Sơn Lão Mẫu ngồi ở trên cao.
Sở Hi Thanh ngẩng đầu nhìn vị đại lão yêu tộc này.
Khí chất của vị này cực kỳ cao quý và lãnh diễm, giống hệt với lần hàng lâm
vào thân Tiểu Chiêu.
Nàng cũng không hề già một chút nào, nhìn qua chỉ khoảng 20 tuổi, da thịt
trắng hơn tuyết, khuôn mặt tươi cười lãnh diễm xuất trần, không chút tỳ vết tựa
như búp bê, một đôi mắt trong suốt như như mặt hồ sâu, làm chấn động hồn
phách người, khi nhìn quanh còn ngậm lấy khí phách ngạo nghễ tất cả, để người
tự ti mặc cảm, không dám khinh nhờn.
Sở Hi Thanh lại không tự chủ được mà nghĩ đến câu ‘Huyền Hoàng thủy đế
cưỡi Thừa Hoàng, thọ hai ngàn tuổi’.
Hắn vội vàng vứt bỏ suy nghĩ lung tung, cúi người hành lễ, không dám để lộ ý
niệm khinh nhờn khi đứng trước mặt chính chủ.
“Vãn bối Sở Hi Thanh tham kiến Lão Mẫu! Nguyện Lão Mẫu vạn thọ vô
cương, vĩnh tại cùng năm tháng!”
Nhưng Sở Hi Thanh mới khom người được một nửa, liền bị một luồng sức
mạnh cản lại.
“Không cần như vậy! Tương lai ngươi quá nửa là Nhân hoàng đương đại, lão
thân không chịu nổi một lễ này.”
Ánh mắt Lê Sơn Lão Mẫu lại rơi vào trên người tiểu Tóc Húi Cua: “Lần này
ngươi đến Lê Sơn, chủ yếu là vì nó đúng không? Muốn ta giúp nó khai tuệ?”
Danh Sách Chương: