Mục lục
Bá Võ - Khai Hoang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sở Như Lai!”
Kiến Nguyên đế gằn từng chữ một, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn xuống
vị Hình bộ thượng thư đang quỳ trên đất này: “Trẫm để ngươi đi Hà Châu tra
án, vì sao ngươi lại ở đây?”
Thái dương Sở Như Lai chảy mồ hôi lạnh, lại vẫn cắn răng nói: “Bệ hạ! Hôm
nay thần đến đây khuyên can, một là vì cha con tình thâm, không thể không
đến; hai là chỉ sợ bệ hạ bị Sở Hi Thanh tính toán, bệ hạ có thể không nghĩ đến,
hành động ngày hôm nay của bệ hạ đã giúp Sở Hi Thanh hoàn thành ‘nghi thức’
Nhai Tí?”
“Nghi thức Nhai Tí?”
Kiến Nguyên đế hơi trầm ngâm, sau đó cười một tiếng: ‘Có lẽ đi, nhưng không
quan trọng.”
Bây giờ nghĩ lại, thật ra Sở Hi Thanh có rất nhiều cơ hội giết chết Sở Mính.
Nhưng Sở Mính chỉ là tòng phạm chứ không phải chính chủ, không thể so sánh
với Long Dương.
Dù Sở Hi Thanh có mượn tay hắn để hoàn thành ‘nghi thức’, thì có thể được
thiên quy tán thành bao nhiêu chứ?
“Như Lai, trẫm biết Mính là cốt nhục của ngươi, ngươi không đành lòng nàng
chịu khổ. Nhưng mà Đại Ninh bây giờ nội ưu ngoại hoạn, gian nan từng bước,
không làm vậy thì không thể cứu vãn quốc vận Đại Ninh.”
“Mính nàng thân là hoàng thất Đại Ninh, vinh hoa phú quý một đời, thời điểm
này nên gánh vác trách nhiệm. Còn nữa, Sở gia các ngươi cũng hưởng ân Đại
Ninh, vinh nhục cùng Đại Ninh, nói vậy cũng không muốn nhìn thấy Đại Ninh
tiêu vong, bị hủy trong tay tên nghịch tặc Sở Hi Thanh đúng không?”
Khóe môi hắn hiện lên ý trào phúng: “Hay là nói, các ngươi muốn nhìn thấy Sở
Hi Thanh diệt Đại Ninh, rồi ngồi hưởng thiên hạ? Cũng đúng, dù sao hắn cũng
là người Sở gia, là con trai trưởng của trưởng phòng!”
Mấy người Sở Tuyên Tiết lấy làm kinh hãi, dồn dập khấu đầu: “Chúng thần sao
dám? Chúng thần nguyện Đại Ninh thiên thu vạn đời! Vì thiên hạ thái bình,
chúng thần chết cũng không tiếc. Mính có thể được bệ hạ tuyển chọn, đó là
phúc phận của nàng.”
Lúc này Kiến Nguyên đế mới nở nụ cười thỏa mãn: “Có thể thấy các ngươi vẫn
trung thành! Tuyên! Thăng Sở Tuyên Tiết thành Trấn Quân tướng quân cấp, Đô
chỉ huy sứ Kim Ngô vệ!”
Hắn lại liếc mắt nhìn Sở Như Lai một chút: “Hình bộ thượng thư Sở Như Lai
liêm khiết chính trực, trung dũng vì nước, ban thần bảo Thần Tinh Trạc, năm
viên Cửu Khiếu Minh Tâm Đan, năm viên Huyền Nguyên Diệu Ngộ Đan!”
Sắc mặt Sở Như Lai trắng bệch, lại không thể nói chuyện.
Hắn biết đây là Kiến Nguyên đế thỏa hiệp, mình còn mở miệng khuyên can,
chính là không biết điều.
Khi đó đừng nói là cứu Sở Mính, mà mình và toàn bộ Sở gia đều nguy rồi.
Sở Mính thì đã hoàn toàn tuyệt vọng, nàng bị Vũ Côn Luân thao túng, bước
từng bước về phía quan tài, sau đó lặng lẽ nằm vào trong quan.
Lúc này nàng đã chú ý đến đám người Sở gia và Sở Tuyên Tiết đang ngẩng đầu
nhìn nàng, trong mắt bọn họ không có chút đau lòng, hận thù hay bất đắc dĩ
nào, trái lại còn ngậm lấy mấy phần cười trên sự đau khổ của người khác và
mừng rỡ!
Sở Mính vốn đã phẫn uất và tuyệt vọng đến cực điểm, lúc này thì càng tức giận
và uất hận hơn, uất hận đến mức lồng ngực sắp nổ tung!
Đám súc sinh này đều quên mẹ mình đối xử tốt với bọn họ thế nào!
Không có mẫu thân trợ giúp, đám chi thứ bọn họ có thể hưởng thụ quan to lộc
hậu như bây giờ sao?
Nàng nghĩ nếu mình có thể thoát khỏi nơi này, nhất định sẽ giết thây chất thành
núi, máu chảy thành sông, tàn sát hết đám vong ân phụ nghĩa này, giết chết tất
cả những người này, chém chúng thành muôn mảnh!
Đúng lúc này, Sở Mính lại nhớ đến s.
Nàng bỗng nhiên ý thức được, ngày xưa khi Sở Hi Thanh bị chôn sống, chỉ sợ
hắn cũng nghĩ như vậy.
Nói vậy hắn cũng không tiếc tất cả để thoát thân, muốn giết chết kẻ thù, tàn sát
tất cả đám người lòng lang dạ sói này.
Sở Mính nghĩ đến đây, khóe mắt lại chảy ra huyết lệ.
Nàng chỉ hận thời gian không thể quay về năm năm trước.
Nếu như có thể trở lại năm năm trước, mình sẽ không cười trên sự đau khổ của
người khác khi Kiến Nguyên đế hạ chỉ Minh hôn cho Sở Hi Thanh, cũng sẽ
không âm thầm thúc đẩy việc này.
Thật ra nàng nên để cha mẹ và huynh trưởng của mình đối xử tốt với Sở Tranh.
Thật ra bọn họ không cần phải gấp gáp như vậy.
Sở Tranh bị độc chú quấn thân, vốn đã không thể sống lâu, cần gì phải làm bẩn
tay mình?
Đó là chuyện của Kiến Nguyên đế.
Tên bạo quân này muốn đoạt huyết mạch của Sở Hi Thanh, vậy thì tự ra tay đi.
Sở Mính nghĩ thầm, nếu như huynh muội bọn họ không có thù hận, mình cũng
không cần bí quá làm liều, cũng sẽ không rơi vào bẫy của Kiến Nguyên đế.
Cũng không đúng! Mình nên nhìn thấu con người của Kiến Nguyên đế từ lâu
rồi mới đúng.
Khi bái vào Vô Tướng thần tông, nếu như mình thẳng thắn và thật lòng với tông
môn, cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh này.
Nhưng mà bây giờ, nàng đã hối hận cũng không kịp.
Đúng lúc này, nàng lại nghe thấy giọng nói của Kiến Nguyên đế.
“Làm phiền quốc sư nhập Trấn Nguyên Đinh cho nàng!”
Hai mắt Sở Mính trợn trừng trừng, nhưng nàng lại không thể nhìn thấy, không
cảm ứng được Vũ Côn Luân đã đi đến trước quan tài.
Đây chính là ý thức sau cùng của Sở Mính.
Thần trí của nàng đã là một mảnh tối tăm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK