Sở Vân Vân và Sở Hi Thanh lại nhìn nhau một chút.
Bọn họ đều nghe ra chút ám chỉ trong giọng nói của Ty Thần Tinh Quân.
Chuyện mở phong ấn cho Đế Oa, thái độ của âm Thần và Dương Thần là không
nhất trí?
Ty Thần Tinh Quân lại suy tư nói: “Nói đến thì ta cũng rất tò mò, vì sao Thần
Bàn Nhược lại muốn giải phong ấn cho Đế Oa? Ban đầu ta cho rằng, chuyện
giải phong ấn cho Đế Oa là mẫu thần làm chủ, gần đây mới điều tra ra được
Thần Bàn Nhược.”
“Hình như bọn họ rất nghiêm túc, mẫu thần thậm chí còn không tiếc nạp
Trưởng Tôn Binh Quyền làm thần tử, bỏ bản nguyên thần lực để giúp Kiến
Nguyên đế hoàn thành âm dương một thể. Ta không biết bọn họ có mục đích gì,
nhưng nếu các ngươi có thể điều tra được, không ngại báo với ta một câu. Ta sẽ
dùng thiên tài địa bảo để đổi lấy tin tức này. Đúng rồi…”
Ty Thần Tinh Quân bỗng nhiên dừng lại: “Có lẽ vị ‘Như Ý Thanh Tịnh chi chủ’
kia biết thứ gì đó. Thần Tịnh Ly đã bị Thần Bàn Nhược vây trong sao Thiên
Tịnh nửa năm rồi, cách ngã xuống không xa.”
“Thần Bàn Nhược hình như đang mưu đồ thứ gì đó trong tay nàng, nhưng thế
nhân đều không hiểu rõ. Theo ta biết, mấy vị Tổ thần từng ép hỏi Thần Phổ
Thiên, nhưng vị kia lại lập lời thề với thiên đạo, nói mình không biết gì về
chuyện này.”
Sở Hi Thanh không khỏi nhíu mày nhìn về phía hai Bạch Linh Hi.
Nhưng hai nữ nhân này đều rất bình thản.
Lúc này, Thanh Long Tinh Quân đang ẩn trong tầng mây lại thò đầu ra.
Hắn lạnh lùng trừng mắt với Ty Thần Tinh Quân: “Thần Ty Thần, Thái Hạo
giấu bản thể của ta ở đâu?”
Ty Thần Tinh Quân khẽ mỉm cười: ‘Bản thể của người vốn nằm trong tay chúng
ta, nhưng trăm vạn năm trước, viên Thần Ảnh Châu này của ngươi bị Mộc Thần
lấy đi. Vì vậy vấn đề này, ngươi nên hỏi vị Đông Phương Thanh Đế kia!”
Thanh Long Tinh Quân cũng đã được chuyện gì, liền thất vọng lắc đầu.
Sở Hi Thanh lại hỏi: “Ngươi ở phàm giới lâu như vậy, hẳn là vẫn luôn quan tâm
biến hóa ở thành Vọng An. 20 năm trước, Trí Tẩu, Thần Bàn Nhược và phụ
thân ta đã phát sinh chuyện gì?”
Ty Thần Tinh Quân vẫn là biết gì nói nấy, lời ít mà ý nhiều: “Trí Tẩu mượn
Chập Long yểm trợ, âm thầm bố cục, muốn tìm một đường sinh cơ cho nhân
tộc. Nhưng tất cả mưu đồ của hắn đều nằm trong mắt Thần Bàn Nhược. Thần
Bàn Nhược vốn có ý thuận thế mà làm, tương kế tựu kế, nhưng chẳng biết vì
sao, lại bị Sở Phượng Ca phát hiện sơ hở.”
Ty Thần Tinh Quân nói đến đây, lại nhìn Sở Hi Thanh với ánh mắt đầy thâm ý:
“Biết vì sao mấy năm ngươi quật khởi ở Thần Châu, ta lại làm như không thấy,
không can thiệp không? Ta vẫn cho rằng ngươi là quân cờ của Thần Bàn
Nhược, cho rằng hai vợ chồng các ngươi vẫn luôn nằm trong sự khống chế của
hắn, bằng không ta đã đích thân ra tay giết các ngươi rồi.”
“Ta đoán là Thần Bàn Nhược cũng cho rằng như vậy, nhưng không ngờ trận
chiến mấy tháng trước lại làm thời cuộc thiên địa thay đổi nhiều như vậy, khiến
cho hắn bất ngờ. Nói đến thì cha ngươi, Sở Phượng Ca cũng là một kẻ kinh tài
tuyệt diễm, để ngươi trở thành biến số, thoát khỏi sự khống chế của Thần Bàn
Nhược.”
Con ngươi của Sở Hi Thanh lóe sáng.
Không biết có phải là ảo giác hay không, hắn cảm thấy vị Ty Thần Tinh Quân
này còn hi vọng hắn hỏi càng nhiều hơn.
“Như vậy Câu Trần Tinh Quân đời đầu, Nam Cực Tinh Quân đời đầu, Thiên đế
đời thứ sáu, thứ bảy ngã xuống ở nơi nào, thi thể của bọn họ ở đâu?”
Ty Thần Tinh Quân nhìn Sở Hi Thanh với ánh mắt khó hiểu.
Hắn không hiểu vì sao Sở Hi Thanh lại muốn hỏi vấn đề này.
Vì sao phải tìm kiếm thi thể của mấy vị này? Lẽ nào muốn phục sinh bọn họ?
Dưới mắt các thần Bàn Cổ, chuyện này quả thực là mơ hão.
không chỉ các thần Bàn Cổ sẽ dốc sức ngăn cản, mà các thần Hỗn Độn cũng sẽ
không ngồi xem.
Nhưng Ty Thần Tinh Quân đúng là biết vị trí thi thể của bốn người này.
Ngày xưa hai thần âm Dương lên làm Thiên đế Thiên hậu, soi sáng thiên hạ
1200 vạn năm, được xưng là trên trời dưới đất không chỗ nào không biết.
Ty Thần Tinh Quân thân là ấu tử được Dương Thần sủng ái nhất, khi đó cũng là
Chân Linh hạng 5 của thiên quy Phổ Thiên… bây giờ cũng vậy.
Hắn còn từng trải qua trận đại chiến tiêu diệt các thần của nhân tộc kia.
Ty Thần Tinh Quân giơ tay triệu ra một đoàn bạch quang, ngưng tụ thành một
cái kén ánh sáng, tiện tay ném cho Sở Hi Thanh: “Tự ngươi xem đi.”
Sở Hi Thanh tiếp nhận và cảm ứng một phen, sau đó lại hỏi: “Ta còn muốn biết,
Long Khôi ở nơi nào?”
Việc này quan hệ đến một chuyện rất quan trọng của nhân tộc bọn họ.
“Ngươi nói con Ứng Long đời cuối kia?”
Ty Thần Tinh Quân lại nhếch miệng cười.
Trong mắt hắn chứa vẻ thưởng thức, tựa như đang tán thưởng Sở Hi Thanh hỏi
đúng chuyện rồi.
Nhưng trước khi hắn mở miệng, lại nghe thấy tiếng nói của Thần Phổ Thiên:
“Cẩn thận.”
Trong khoảnh khắc này, mấy mũi tên màu đen bắn xuyên qua bầu trời, chỉ chớp
mắt đã đến trước người Sở Hi Thanh và Ty Thần Tinh Quân.
Mũi tên này nhanh như điện quang hỏa thạch, xuyên qua thời gian và không
gian.
Sở Hi Thanh phản ứng rất đúng lúc.
Hắn vẫn luôn cảnh giác, chưa từng thả lỏng.
Khi những mũi tên kia đến, lại bùng nổ ra bóng tối vô biên, làm cho mảnh
không gian này chìm trong bóng tôi, không có ánh sáng.
Từng mũi tên vô hình mang theo âm lực ăn mòn bên trong bóng tối lập tức
‘nuốt hết’ Sở Hi Thanh.
Tuy nhiên, đại đa số đều bị mặt thuẫn trước người Sở Hi Thanh chống đỡ hết,
làm cho Lục Loạn Ly ở phía sau lưng hắn không có chuyện để làm.
Sở Vân Vân thì lại thản nhiên như không, Nghịch Thần Kỳ đâm thẳng vào bóng
tối, giao thủ với một người nào đó ở trong bóng tối.
Lực lượng của bọn họ làm cho không gian chung quanh đây vặn vẹo.
Cây Huyết tùng sau lưng Sở Hi Thanh cũng phát sinh biến hóa.
Hồn ảnh của Mộc Kiếm Tiên hiện ra, lạnh lùng nhìn vào trong bóng tôi.
Một cái chớp mắt tiếp theo, ánh sao khổng lồ đã bắt đầu ngưng tụ trên Cửu
Diệu Thần Luân kiếm.
Chín thanh kiếm lập tức bổ ra chín đạo hàn quang, từng cái chém vào trong
bóng tối.
Bản thân Sở Hi Thanh cũng dốc toàn lực, hắn đã chuẩn bị kỹ một thức Chư
Thần Hoàng Hôn, vẫn luôn súc thế không phát.
Giờ phút này, hắn cũng chém vào trong bóng tối.
Đáng tiếc là, hắn không thể khóa chặt lấy kẻ kia, chỉ có thể đoán đại khái.
Ngay sau đó, bóng tối kia liền biến mất, Ty Thần Tinh Quân cũng biết mất trước
mặt bọn họ.
Nhưng tiếng cười khẽ của hắn lại truyền đến: “Xem ra hôm nay chúng ta chỉ có
thể nói đến đây, cáo từ.”
“Là Ám Nguyệt Nữ Thần – Nguyệt Ngự!”
Sở Vân Vân nhẹ nhàng nhìn lên bầu trời, nhìn vầng trăng sáng lại hiện ra giữa
ban ngày kia: “Xem ra vị nữ thần này không muốn Ty Thần Tinh Quân nói
thêm gì nữa.”
Danh Sách Chương: