Giọng nói của Sở Vân Vân nhàn nhạt, giải thích: “Đối với con cháu bình dân
mà nói, Huyết Nguyên Đồ Trụ chính là cánh cửa để hóa rồng. Một số người có
thiên phú cao, dùng Huyết Nguyên Đồ Trụ một lần liền có thể thức tỉnh bốn đến
sáu loại thiên phú huyết mạch, do đó một bước lên trời. Tuy nhiên, thức tỉnh
thiên phú huyết mạch lại không có quy luật cố định, thiên phú mạnh hay yếu,
thực dụng hoặc vô dụng, tất cả đều dựa vào vận may.”
“Ngoài ra, đối với người nắm giữ nhiều loại thiên phú như ta và ngươi, thức
tỉnh quá nhiều thiên phú huyết mạch cũng không phải là một chuyện tốt đẹp.
Tốt nhất là tập trung vào vài loại thiên phú, rồi tập trung thăng cấp thiên phú,
như vậy thì càng có lợi hơn. Môn bí pháp Trạch Huyết Thuật này của ta, có thể
để ngươi khóa chặt ba loại thiên phú Thần Thương, Thuần Dương và Truy
Phong Trục Điện Chi Thủ, tiếp tục tăng cấp cho bọn chúng.”
Theo Sở Vân Vân, ba loại thiên phú này của Sở Hi Thanh có tiềm lực rất lớn.
Hai mắt Sở Hi Thanh sáng ngời, hắn vừa nghe thấy mấy chữ Trạch Huyết Thuật
(Chọn Huyết Thuật), liền hiểu được tác dụng của nó.
Thật ra thì Trạch Huyết Thuật lưu truyền rất rộng rãi, có người nói các đại tông
phái và thế lực lớn đều có loại truyền thừa này, nhưng chỉ là hiệu quả khác
nhau.
Thiết Sơn Trạch Huyết Thuật trong miệng Sở Vân Vân, nếu như có hai chữ
Thiết Sơn này, vậy hẳn là truyền thừa độc nhất của Thiết Sơn Tần thị.
Mà Thiết Sơn Tần thị là một thế gia hào môn đỉnh cấp nhất trong toàn bộ cảnh
nội của Đại Ninh. Bí pháp truyền thừa của nó cũng nhất định là đỉnh cấp nhất.
Lúc này, thần sắc Sở Hi Thanh hơi động: “Vân Vân, ngươi sử dụng Huyết
Nguyên Trụ lúc nào? Là khi trở thành đệ tử chân truyền của võ quán à?”
Hắn nhớ Tần Mộc Ca lúc 11 tuổi, đã sở hữu các thiên phú là Thần Thương (tam
giai), Táng Thiên (tam giai), Nhật Nguyệt Kinh Thiên Chi Thủ (tam giai),
Quang âm Thuấn Ảnh Chi Thân (tam giai), Thông Linh Thức Tính Chi Tâm
(tâm giai), Vạn Cổ Thiên Thu Chi Huyết (tam giai).
Điều này há không phải là sau khi mình sử dụng Huyết Nguyên Trụ xong, thiên
phú huyết mạch của mình liền vượt qua Sở Vân Vân?
Sở Vân Vân lại hơi lắc đầu: “Không có! Năm xưa, sau khi ta trở thành đệ tử
chân truyền của võ quán, thì đã trở về nhà một thời gian, kéo dài đến cuối năm
mới sử dụng Huyết Nguyên Trụ. Lần đó ta khá may mắn, lại có thể tăng Thần
Thương, Nhật Nguyệt Kinh Thiên Chi Thủ và Vạn Cổ Thiên Thu Chi Huyết lên
ngũ giai.
Sở Hi Thanh yên lặng không nói gì, hiện giờ hắn đã có chút tự bế.
. . .
Lúc đêm khuya, trên tầng thứ ba của Luận Võ Lâu ở Cổ Thị tập.
Đổng Lâm Sơn đang múa bút thành văn.
Lúc này, hắn có rất nhiều linh cảm, không chút nghĩ ngợi mà múa bút trên giấy.
Nhưng đúng lúc này, có vài tiếng ‘thịch thịch thịch’ truyền ra từ phía cầu thang.
Tạ Chân Khanh chạy từ quận thành Đông Châu về quận Tú Thủy, nàng đang
bước nhanh lên lầu, rồi đi về phía bên này.
“Lão Đổng, nghe nói ngươi định viết một bài văn chương, để bên Đông Châu
sửa bản thảo rồi mới phát hành? Bài văn chương này của ngươi có quan hệ gì
với phong ba ở Tri Vị Cư tối nay không?”
“Lâu chủ!”
Sau khi Đổng Lâm Sơn nhìn thấy Tạ Chân Khanh, liền thả bút xuống, chuẩn bị
giơ tay hành lễ.
Nhưng Tạ Chân Khanh lại dùng tay ra hiệu cho Đổng Lâm Sơn không cần đa lễ.
Nàng trực tiếp cầm bản thảo ở bên cạnh Đổng Lâm Sơn lên xem.
Bài văn chương này có tiêu đề là “Thiếu niên Bá Đao – Sở Hi Thanh”.
Bá Đao?
Tạ Chân Khanh hơi cau mày, sau đó liền đọc nhanh như gió.
“Hay, câu chữ hoa lệ, lại dễ hiểu và nhiệt huyết! Lão Đổng, văn chương của
người thường xuyên dùng câu từ đơn giản, hiểm thấy khi dùng nhưng câu chữ
hoa lệ và cảm xúc dâng trào như vậy.”
Tạ Chân Khanh nhìn vài tờ, sau đó trong mắt hiện lên một tia kinh dị: “Lão
Đổng, có phải ngươi tôn sùng tên này quá mức rồi không? Sở Hi Thanh thật sự
có năng lực như vậy?”
Một người huyết chiến Bạch Vân Trại, trí dũng song toàn, đích thân tàn sát hơn
trăm người, mà lại chém giết năm vị cao thủ thất phẩm?
Trong đó còn có Xuyên Tâm Kiếm – Lý Nha là tu vị thất phẩm thượng, là sát
thủ kim bài của Sát Sinh Lâu!
Đổng Lâm Sơn thì lại cười, dùng tay chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ: “Cái này không
phải ta nói quá, hơn hai ngàn người ở Cổ Thị tập đều nhìn thấy! Quá trình của
trận chiến tối hôm nay có thể nói là truyền kỳ, rất lâu rồi Đông Châu của chúng
ta không có một thiếu niên anh kiệt như vậy. Thuộc hạ có thể đảm bản, kỳ Luận
Võ Thần Cơ này, lượng tiêu thụ có thể tăng lên ít nhất năm vạn sạch ở tại quận
Tú Thủy này.”
Ánh mắt của Tạ Chân Khanh cũng nhìn về phương hướng mà Đổng Lâm Sơn
chỉ.
Nàng nhìn xuyên qua cửa sổ, nhìn thấy một mảnh phế tích ở phía nam Luận Võ
Lâu.
Thật ra thì từ lúc Tạ Chân Khanh đi lên bờ, thì nàng đã nhìn thấy khu phế tích
này rồi.
Ba ngày trước nàng đã đi đến Đông Châu, nhưng không ngờ khi nàng trở về từ
Đông Châu, thì khu vực Tri Vị Cư gần bến tàu lại bị san thành bình địa.
Danh Sách Chương: