Lục Loạn Ly nghe vậy thì không khỏi sững sờ.
Sau đó, hai mắt của nàng sáng rực lên.
Phải biết, công pháp căn bản của Lục Loạn Ly cũng là Vô Tướng công, một khi
nàng lên tam phẩm cũng sẽ chuyển sang tu luyện Hỗn Nguyên Vô Tướng!
“Còn cả hồ Đông Bình!” Sở Hi Thanh chỉ chỉ vào bản đồ: “Do Chu Lương
Thần làm chủ soái, Bộ Yên Thành và Đơn Xích Linh làm phó soái, cùng nhau
chuẩn bị thủy sư, mấy mười Kế Tiễn Tiễn và Lưu Nhược Hi làm phụ tá. Một
tháng sau, chúng ta gom đủ mười lăm vạn thủy sư, ngược dòng tiến công, quyết
một trận từ chiến với Thủy Thiên hội ở hồ Đông Bình.”
Chu Lương Thần nghe vậy thì hơi bất ngờ, nhưng vẫn dứt khoát ôm quyền nói:
“Thuộc hạ tuân lệnh!”
Hắn cũng biết sự quan trọng của trận chiến này.
Thắng bại ở hồ Đông Bình, không chỉ quyết định hưng suy vinh nhục của Thiết
Kỳ Bang, mà còn liên quan đến sinh sinh tử của mười lăm vạn bang chúng của
Thiết Kỳ Bang.
Tuy rằng Chu Lương Thần không hiểu vì sao Sở Hi Thanh lại giao trọng trách
này cho mình, nhưng vẫn kiên quyết đồng ý.
Hắn đi theo Sở Hi Thanh đã lâu, đã nuôi dưỡng ra khí khái đáng làm thì phải
làm, ngoài ta không còn ai.
Nếu Sở Hi Thanh đã tin tưởng hắn, như vậy dù thế nào thì hắn cũng phải hoàn
thành.
Thiết Tiếu Sinh lại kinh ngạc lần nữa.
Sau khi Chu Lương Thần đi theo Sở Hi Thanh lên phía bắc, tu vị tiến bộ thần
tốc, chỉ hơn một năm mà đã là ngũ phẩm thượng.
Nhưng thực lực này lại không là gì với Thiết Kỳ Bang bây giờ.
Hơn nữa người này không có kinh nghiệm chỉ huy đại quân và thủy sư, sao có
thể đảm nhiệm được chức tổng soái mười lăm vạn đại quân thủy sư?
Hành động này của Sở Hi Thanh khó tránh khỏi có chút hiềm nghi dùng người
thân.
Nhưng sau đó Thiết Tiếu Sinh liền tỉnh táo lại, đây là hướng về Lâm Hải Chu
gia và Tam Chỉ Kinh Thần – Chu Hùng Bá.
Sở Hi Thanh đúng là đang nghĩ đến Chu Hùng Bá.
Tuy rằng Lâm Hải Chu gia đã gia nhập Thiết Kỳ Bang, bình thường cũng coi
như làm hết chức trách. Nhưng không biết là do tránh hiềm nghi hay lòng có
kiêng kỵ, hoặc là vì nguyên do nào khác, nên Chu Hùng Bá rõ ràng là không đủ
đấu chí, không quan tâm nhiều đến sự vụ trong bang, còn cá ướp muối hơn cả
mấy vị khách khanh hộ pháp kia.
Hắn để Chu Lương Thần nhậm chức tổng soái thủy sư, chính là vì điều động
lực lượng của mấy đại thế gia Lâm Hải.
Sở Hi Thanh còn muốn thí nghiệm.
Chu Lương Thần có thể ngược dòng tấn công hay không, có thể hoàn thành
‘nghi thức’ Nghịch Thiên chi pháp của hắn hay không.
Sở Hi Thanh biết trong này có nguy hiểm.
Chu Lương Thần quá trẻ tuổi, chưa trải qua mài giũa, đột nhiên làm tổng soái,
hơn nữa còn chỉ huy một cuộc chiến quan trọng, khả năng thất bại là rất cao.
Nhưng trận chiến này rất thích hợp với yếu quyết trong công pháp của Chu
Lương Thần, ‘Cuồng hải cô chu, nghịch lưu phạt thiên’. (một thuyền giữa biển
động, nghịch dòng phạt thiên)
Sở Hi Thanh nghĩ thầm, dù Chu Lương Thần thất bại thì hắn cũng có thể cứu
vãn.
Hắn rất có lòng tin với Nhai Tí Đao của mình.
Một khi Thần Ý Xúc Tử Đao xuất hiện, mấy chục vạn thủy sư kia chỉ là gà đất
chó sành.
. . .
Chiến sự cụ thể đương nhiên không phải hai ba câu của Sở Hi Thanh là có thể
xong xuôi.
Sau đó, bọn họ lại bàn luận gần hai canh giờ, mới sắp xếp ổn thỏa.
Theo mệnh lệnh của Sở Hi Thanh truyền xuống, toàn bộ Thiết Kỳ Bang như
một bộ máy cực lớn, bắt đầu vận chuyển.
Không thể không nói, Thiết Kỳ Bang bây giờ tuy loạn, nhưng vận chuyển vẫn
không có vấn đề, cũng không có người nào dám làm trái lệnh Sở Hi Thanh.
Sau khi kết thúc, Sở Hi Thanh lại điều động Dục Nhật thần chu bay về phía
quận Giang Nam.
Mấy người Phong Tam và Lục Loạn Ly cũng đoán được hắn đi đâu, có ý đi theo
hộ vệ, nhưng lại bị hắn từ chối.
Quận Giang Nam cũng không phải đầm rồng hang hổ.
Một Trưởng Tôn Nhược Ly mà thôi, còn không đáng để hắn hưng sư động
chúng.
Sở Hi Thanh chỉ mang Bạch Tiểu Chiêu và tiểu Tóc Húi Cua theo, đi đến không
trung quận Giang Nam.
Hiện giờ, tòa châu thành Đông Châu này đã không còn phồn hoa của ngày xưa.
Sở Hi Thanh nhẹ nhàng nhìn về nơi xa, chỉ thấy đường phố trong thành vắng
vẻ, người qua lại rất ít.
Còn có rất nhiều phòng ốc bị Cực Đông Băng Thành chiếm dụng, ra ra vào vào
đều là tướng sĩ.
Tại góc bắc tường thành, còn có một doanh trại quy mô khoảng hơn mười vạn
người. Bến tàu gần đó thì lại là ngàn buồm như rừng.
Cả một tòa thành này, thế mà đã hóa thành một quân doanh.
Sở Hi Thanh ngưng thần quét nhìn doanh trại kia, đồng thời nghĩ đến tình báo
của Thiên Thính viện.
Có người nói Cực Đông Băng Thành đang gặp khó khăn ở Thanh Châu, không
thể chiến thắng thái sư Độc Cô Thủ, Cực Đông Băng Thành không thể đột phá
phòng tuyết nơi đó, đành phải chuyển về sông Thần Tú.
Việc này chỉ là Thiên Thính viện phỏng đoán, nhưng dựa theo tình hình ở đây,
xem ra phỏng đoán này là đúng.
Thái sư Độc Cô Thủ dụng binh rất ổn, lấy thủ thay công.
Gần 700 binh mã của triều đình, ngoại trừ phòng thủ dọc theo sông Thương
Lãng ra, những phương hướng còn lại đều lùi lại.
Cực Đông Băng Thành vẫn luôn không thể quyết chiến với chủ lực của triều
đình, mà những nơi bọn họ chiếm cứ, các thế lực giang hồ và danh gia vọng tộc
địa phương càng ngày càng phản kháng mạnh mẽ hơn.
Trước khi tiêu diệt hoặc trọng thương đại quân chủ lực của triều đình, Cực
Đông Băng Thành cũng không dám xâm nhập quá sâu, tránh khói lương thảo bị
cắt đứt, rơi vào đường chết.
Cực Đông Băng Thành không thể không thay đổi chiến lược, chuyển trọng tâm
đột phá về phía nam, cố gắng mở sông Thần Tú và kênh đao, để xoay chuyển
cục diện, bức bách Độc Cô Thủ phải quyết chiến.
Danh Sách Chương: