Thần Đa La không khỏi hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén lửa giận trong lòng.
Hắn lại rơi vào suy ngẫm, sau đó tâm thần hơi động: “Cá nhân ta có thể đáp
ứng, nhưng ta có một điều kiện tiên quyết. Tương lai, chờ đến khi các hạ đăng
thần, nhất định phải thả ba người chúng ta ra.”
“Thả ra?” Sở Hi Thanh không khỏi nheo mắt lại.
“Ta tin tưởng, đến khi đó thì các ngươi đã không để ý đến chúng ta nữa.”
Vẻ mặt Thần Đa La chân thành: “Với thiên tư của các hạ, một vị leo lên thần vị,
vậy nhất định sẽ là một trong những thần linh mạnh mẽ nhất thiên địa, làm sao
lại sợ ba người chúng ta báo thù?”
Sở Hi Thanh lại âm thầm cười gằn.
Vị này nghĩ hay lắm.
Cá đã ở trên thở, lại còn muốn nhảy ra khỏi thớt, chạy khỏi lưỡi đao sao?
Nhưng nếu như ba vị thần linh Vĩnh Hằng này chịu thật lòng làm việc cho bọn
họ một thời gian, trái lại thì cũng là một cái thẻ đánh bạc không tệ.
Dù chỉ là một bộ phân hồn hóa thân, sức chiến đấu cũng tương đương với võ tu
nhị phẩm thượng.
Nếu như phối hợp với một bộ thân thể pháp khí tốt một chút, sức chiến đấu còn
có thể tăng lên đến nhất phẩm.
Hắn rơi vào suy ngẫm, đang suy nghĩ có nên đáp ứng hay không, lại dùng điều
kiện gì?
Còn nữa, hắn nên làm gì để đảm bảo ba vị thần linh Vĩnh Hằng này vẫn luôn
nằm trong sự khống chế của Vô Tướng thần tông.
Có nhiều khi, thủ đoạn của đám thần linh này là thứ bọn họ không tưởng tượng
nổi.
. . .
Khi Sở Vân Vân bay ra khỏi hang động, nói như có điều suy nghĩ: “Bọn họ
đang đánh cược, đánh cược ngươi không sống đến cảnh giới Siêu Phẩm, hoặc là
trong vòng ngàn năm, ngươi ko thể đăng thần.”
Bọn họ ký kết Thần khế nhìn như hoàn mỹ, Vô Tướng thần tông có thể nói là
chiếm hết chỗ tốt.
Nhưng thật ra điểm mấu chốt của những Thần khế này, đều nằm trên người Sở
Hi Thanh.
Chỉ cần Sở Hi Thanh tử vong, mất khống chế mảnh vỡ Thần Khế thiên bi, căn
cơ của những Thần khế này sẽ bị dao động.
“Như nhau, ta cũng đang đánh cược mà, đúng không?”
Sở Hi Thanh cười không để ý.
Hắn vừa cảm ứng thay đổi trong cơ thể, và dị tượng của Thần Khế thiên bi, vừa
trả lời: “Vô Tướng thần tông bây giờ, có thêm một phần lực lượng cũng tốt.
Bọn họ thu hồi lực lượng nguyền rủa, cũng có thể để chúng ta khôi phục mấy
phần nguyên khí. Hơn nữa, dù cho ta ngã xuống trước khi bước vào Siêu Phẩm
như bọn họ đoán, vậy cũng có Táng Thiên và Lê Tham chứng kiến, không phải
nói hủy là hủy được.”
Chỉ có nắm giữ càng nhiều lực lượng, thì mới có thể phá tan cơn phong ba bão
táp phía trước.
Sở Vân Vân hơi gật đầu.
Vì vậy nàng với ba vị tổ sư mới không phản đối, để Sở Hi Thanh đại biểu Vô
Tướng thần tông ký kết Thần khế với ba vị thần linh Vĩnh Hằng.
Cuộc giao dịch này, Vô Tướng thần tông vẫn kiếm lời.
Tình huống xấu nhất là khôi phục như ngày hôm nay thôi.
Lúc này, bọn họ đã đi ra khỏi hang động.
Sở Vân Vân đưa mắt nhìn quanh, phát hiện nam tử giáp đỏ kia quả nhiên đã bỏ
chạy.
“Nửa khắc trước, khi cảm ứng được linh cơ của Thư Hoài Thạch biến mất, hắn
đã chạy trốn.”
Tố Phong Đao bình tĩnh nhìn Sở Vân Vân.
Giọng nói của nàng hơi do dự, cũng có chút không thể tin nổi: “Ngươi là . .
.Mộc Ca?”
Ánh mắt Sở Vân Vân lóe lên, sau đó cởi mũ giáp, cúi người thật sâu trước Tố
Phong Đao: “Đệ tử Sở Vân Vân, tham kiến sư tôn.”
“Vân Vân?” Tố Phong Đao đầu tiên là không hiểu, sau đó liền hiểu ý của Sở
Vân Vân.
Nàng bình tĩnh nhìn mặt Sở Vân Vân, trên gương mặt bình tĩnh của nàng vẫn
lạnh lẽo như cũ, chỉ là tay nàng đang run rẩy.
“Ngươi không chết thật?”
Tố Phong Đao dùng bàn tay run rẩy sờ mặt Sở Vân Vân, cảm giác sinh cơ trong
cơ thể đồ nhi.
“Xác thực là không chết! Ngươi đã trở về, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!”
Giọng nói của nàng ngậm lấy vui mừng và chờ mong đến cực hạn, hoàn toàn
khó có thể diễn tả bằng lời.
Viền mắt Sở Vân Vân đỏ ửng, lại cúi người lần nữa: “Đệ tử may mắn, được quý
nhân trợ giúp, khởi từ hoàn sinh. Lần này, nhất định sẽ không phụ lòng chờ
mong của sư tôn.”
“Nha đầu ngốc! Ta có chờ mong gì chứ? Dù là cái Vạn Ma quật này, cũng giải
quyết gần xong rồi. Có thể nhìn thấy ngươi đứng ở đây, ta đã vui vẻ rồi.”
Tố Phong Đao thấy buồn cười, nàng đang muốn nói gì thêm, lại nghe Phong
Tam ở bên cạnh nói với vẻ vui mừng: “Chủ thượng, ngươi chuẩn bị đột phá rồi
sao?”
Sở Hi Thanh còn đang cảm ứng biến hóa trong cơ thể.
Hắn cũng không biết vì sao mình lại lấy lòng được hai vị Ma thần kia.
Lúc này, bên trong giao diện hệ thống, Lê Tham chi môn đã biến thành ‘Lê
Tham chi môn (cao)’.
Táng Thiên chân huyết của hắn cũng đang biến hóa thành Táng Thiên thần
huyết, cũng nuốt chửng huyết mạch La Hầu thêm một bước nữa.
Huyết mạch này còn chưa vững chắc, nhưng năng lực thiên thú của hắn đang
được cường hóa.
Cùng lúc đó, còn có năng lực mới xuất hiện.
Sở Hi Thanh nghe Phong Tam nói thì ngẩng đầu lên, chuẩn bị nhìn về phía
Phong Tam, lại phát hiện ánh mắt như đao thương kiếm kích của Tố Phong
Đao.
Sở Hi Thanh chợt cảm thấy chột dạ, hiểu vị sư tôn này quá nửa là biết thân phận
của Cuồng Kiếm – Phong Tam rồi.
Hắn chợt bình tĩnh lại.
Tuy rằng chuyện của Phong Tam, hắn có hiềm nghi lừa bịp thật. Nhưng mà
trạng thái của Hạ Bạch Thạch đã chuyển biến tốt, đây là việc mà mắt thường
cũng có thể nhìn thấy.
Danh Sách Chương: