Sở Vân Vân cảm giác đầu óc mình sắp hỏng rồi.
Nàng một mặt tức giận không thôi, một mặt lại là tim đập thình thịch.
Toàn thân Sở Vân Vân khô nóng và tê dại không ngớt, tủy não và cột sống như
bị từng tia từng tia điện chạy qua, không để cho nàng có sức lực phản kháng,
trong lúc nhất thời lại không nghĩ được gì, cũng không muốn nghĩ.
Mãi đến tận khi Sở Hi Thanh càng ngày càng quá đáng hơn, cái móng chó kia
đã bắt đầu không an phận.
Cái tay kia lại đè lên trước vạt áo của nàng.
Sở Vân Vân giật nảy cả mình, sau đó hoàn toàn tỉnh táo lại.
Gò má trắng nõn của nàng, đã đỏ bừng lên, trong đôi mắt màu xanh lam đã sinh
sôi lửa giận vô tận.
Sở Vân Vân nắm chặt nắm đấm.
Tên khốn khiếp này, quả thực là được voi đòi tiên!
Ngay khi Sở Hi Thanh mở dây buộc trước ngực của nàng, trong Diễn Võ đường
nhất thời truyền ra một tiếng ‘ầm’.
Toàn thân Sở Hi Thanh bay thẳng ra ngoài như một mũi tên, cả người nện thẳng
vào vách tường, sau lưng xuất hiện vô số vết rách như mạng nhện.
Sở Hi Thanh bị một đấm này của Sở Vân Vân làm cho ngất ngất ngây ngây, chỉ
cảm thấy toàn thân đều tan nát, gần như hồn phi phách tán.
Hắn cố gắng mở mắt ra, nhìn về phía Sở Vân Vân ở đối diện.
Chỉ thấy Sở Vân Vân đứng ở vách tường đối diện, trên mặt tuy rằng vẫn đỏ
bừng, nhưng khí tức toàn thân lại lạnh như băng, chân nguyên và cương lực vô
cùng vô tận bắn phá bốn phía, thần ý quét ngang, sóng khí cuồn cuộn, phá hư tất
cả vật chất xung quanh.
Khóe môi Sở Hi Thanh không khỏi giật giật, thầm hận mình quá tham lam.
Rõ ràng là đã lên từ kế hoạch từ trước, hôm nay lên tầng hai trước, sau đó từ từ
tiến lên.
Kết quả vẫn là không được kìm lòng, không thể khống chế bước đi, không biết
thấy tốt thì dừng.
Vấn đề là nên ứng đối cục diện này thế nào?
Bá Võ Vương thẹn quá hóa giận, chỉ sợ là sẽ đánh chết người!
Con ngươi của Sở Hi Thanh đảo một vòng, sau đó liền ngoẹo đầu sang một bên,
ngất xỉu.
Đánh không lại vợ thì làm sao bây giờ?
Cứ ngất trước đã!
Tiểu Tóc Húi Cua ở xa xa nhìn thấy cảnh này, đầu tiên là ngây người, sau đó
liền giận dữ.
Nữ nhân này. . . nàng lại dám đánh chủ nhân thê thảm như vậy? Làm dám đánh
chủ nhân ngất?
“Rống!”
Tiểu Tóc Húi Cua không chỉ nhe răng trợn mắt, phát ra một trận gầm rống. Còn
nắm rạp xuống, làm ra tư thế tấn công.
Ánh mắt hung ác của nó nhìn chằm chằm vào Sở Vân Vân, thần niệm khóa chặt
lấy nàng, một thân yêu lực súc thế chờ phát.
Điều này rốt cuộc cũng làm Sở Vân Vân chút ý, nàng nghiêng đầu nhìn tiểu Tóc
Húi Cua một chút.
Trong đầu mắt màu xanh lam kia, ngoại trừ nghi ngờ ra thì còn có một vệt hàn
quang lạnh lẽo, vẻ mặt kia như đang nhìn một vật chết.
Tiểu Tóc Húi Cua chỉ nhìn nhau với Sở Vân Vân giây lát, trong lòng liền căng
thẳng, đuôi kẹp lại, lông tơ toàn thân dựng đứng.
“Gào gừ!”
Lúc này, nó đã thu hồi địch ý, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, dùng
móng vuốt gãi gãi cằm.
Nhưng Sở Vân Vân vẫn còn nhìn nó.
Tiểu Tóc Húi Cua suy nghĩ một chút, liền nằm phục xuống mặt đất, sau đó lăn
một vòng, đưa bụng hướng lên trên.
Nó đã nhìn thấy những mấy con chó kia, mèo kia, sư tử kia, tất cả đều làm tư
thế này khi đầu hàng.
Tiểu Tóc Húi Cua lại nghĩ thầm.
Nhai Tí chúng nó, một cơm chi đức phải đền, Nhai Tí có thù tất báo!
Bây giờ chỉ là chưa đến lúc mà thôi.
Nó thù rất dai nha!
Hơn nữa, cứ để nữ nhân này càn rỡ nhất thời, nó và chủ nhân sớm muộn gì cũng
sẽ trả thù lại.
Chờ đấy! Sớm hay muộn thôi!
Sở Vân Vân không biết ý nghĩ trong đầu tiểu Tóc Húi Cua, nàng quay đầu nhìn
về phía Sở Hi Thanh.
Theo Sở Vân Vân nắn song quyền, toàn thân nàng liền kêu lên răng rắc.
Một thân chân nguyên và võ ý càng điên cuồng hơn.
Nàng rất muốn đánh tên khốn này một trận!
Có điều, khi Sở Vân Vân nhìn thấy Sở Hi Thanh sắc mặt trắng bệch, khóe môi
tràn máu tươi, lại mất đi ý thức, thì nàng lại hơi cau mày.
Sao lại ngất rồi? Là mình dùng quá nhiều sức sao?
Chớp mắt vừa rồi, nàng gần như vung quyền theo bản năng, quả thực là không
khống chế được sức mạnh.
Sở Vân Vân hơi đau lòng, lại hơi xấu hổ, lại không tự chủ được mà thở phào
nhẹ nhõm.
Không cần đối mặt với Sở Hi Thanh, khiến ý xấu hổ trong lòng nàng giảm
xuống.
Nàng nghĩ thầm, nói chính xác thì Sở Hi Thanh cũng không làm gì sai.
Vợ chồng ân ái, vốn chính là thiên kinh địa nghĩa!
Trận Minh hôn giữa hai người bọn họ, thật ra chưa được lệnh quả cha mẹ, mà là
do kẻ thù sắp xếp.
Nhưng trong mắt của người đời, bọn họ đã là vợ chồng.
Tuy rằng sau khi hai người chạy ra khỏi lăng mộ thì vẫn tự xưng là huynh muội.
Nhưng một năm gần đây, khi Sở Hi Thanh vô tình hoặc cố ý thể hiện tình ý, thì
nàng chưa bao giờ từ chối qua.
Danh Sách Chương: