Mục lục
Bá Võ - Khai Hoang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tâm trạng của Chu Lương Thần cũng ảnh hưởng đến tiểu Huyền Vũ. Nó nằm
nhoài ra boong thuyền, dáng vẻ rất uể oải.
Sở Hi Thanh nhìn lướt qua bốn phía, chỉ cảm thấy rất đau đầu.
Trong này chỉ có hai người là hắn và Sở Vân Vân là bình thường.
Ngay cả Tiểu Sư Tử của Sở Vân Vân cũng đang mềm oặt, không hăng hái.
Ngay cả tiểu Tóc Húi Cua trong bụng Sở Hi Thanh cũng rất sa sút.
Đã rất lâu rất rất lâu rồi, nó không được ra ngoài chơi, nó rất không vui.
Nhưng Sở Hi Thanh đã nói với nó, chỉ cần hắn vào tứ phẩm, nó liền có thể ra
vào tự do, vì vậy tiểu Tóc Húi Cua còn có thể nhẫn nại.
Sở Hi Thanh cân nhắc đến mấy người còn lại đều không có giá trị an ủi, liền
vẫy tay gọi Chu Lương Thần lại.
“Không phải nói với ngươi rồi sao? Không cần lo lắng cho nhà. Thúc phụ của
ngươi là trưởng lão Tinh Tú tiên tông, tuy hắn không tiện trực tiếp đứng ra,
nhưng sẽ nghĩ biện pháp giúp nhà ngươi. Hơn nữa mấy ngày trước, ta đã nhờ
đại trưởng lão Thanh Hư Tử rồi, trưởng lão đã bảo các võ quán và Chọn Mua ty
của tông môn ở Đông Châu trông nom gia tộc ngươi.”
Lúc này Chu Lương Thần mới hơi có tinh thần.
Vô Tướng thần tông không có nhiều cơ cấu ở Đông Châu, chỉ có ba võ quán và
Chọn Mua ty phụ thuộc Nội Vụ đường, võ quán phụ trách chiêu thu đệ tử và
truyền thụ võ học. Chọn Mua ty thì phụ trách mua sắm các loại vật tư ở địa
phương cho Vô Tướng thần tông.
Thực lực của những cơ cấu này rất có hạn.
Nhưng mấu chốt là thái độ.
Chỉ cần Vô Tướng thần tông thể hiện ra thái độ sẽ che chở Lâm Hải Chu gia,
như vậy các thế lực khác sẽ phải kiêng kỵ ba phần.
Dù là Cực Đông Băng Thành thì cũng phải cân nhắc một hai.
Sở Hi Thanh thấy Chu Lương Thần vẫn là mặt ủ mày chau, không khỏi thấy
buồn cười: “Thật ra Chu gia các ngươi lùi vào quận Tú Thủy thì sẽ không còn
gì phải lo. Ngươi không biết, chính là vị Vương nữ điện hạ của Cực Đông Băng
Thành đã chủ động báo cho tông môn chúng ta biết chuyện quy tắc Vân Hải
tiên cung thay đổi.”
Chu Lương Thần nghe vậy thì sửng sốt, ba cái hô hấp sau mới hiểu rõ.
Trái tim của hắn cũng rơi xuống bụng, khôi phục nụ cười trên mặt: “Ta đi ra sau
cầm lái.”
Phích Lịch Trụ Quang toa chủ yếu dựa vào linh thạch để làm động lực, nên điều
khiển đơn giản hơn, không cần phí sức như Dục Nhật thần chu.
Chu Lương Thần cũng tự biết lấy mình, toàn bộ người trên thuyền này, chỉ có
hắn là thích hợp làm việc này.
Sau khi Chu Lương Thần rời đi, Sở Hi Thanh liền nhìn Kiếm Tàng Phong với
vẻ suy tư.
Sở Vân Vân ở bên cạnh không khỏi nhếch miệng cười: “Ngươi rất bất ngờ?”
“Đúng là rất bất ngờ.”
Sở Hi Thanh hơi gật đầu: “Ta còn tưởng rằng tông môn sẽ sắp xếp cho chúng ta
một vị đại trưởng lão cấp độ nhị phẩm là ít nhất, kết quả lại là Kiếm sư huynh.
Ngươi biết điều này có nghĩa là gì không?’
“Tông môn hoặc là muốn ngươi rèn luyện, chim non luôn được che chở dưới
cánh hùng ưng là không chịu nổi sóng gió. Nhưng bọn họ cũng không thể
không để ý đến an nguy của ngươi.”
Trong đôi mắt màu xanh của Sở Vân Vân hiện lên một tia kỳ dị: “Nói cashc
khác, trong mắt tông chủ và những đại trưởng lão kia, tên này có thể còn đáng
tin hơn đại đa số trưởng lão khác, cũng khiến bọn họ yên tâm hơn. Vì vậy,
ngươi đang đoán vị Kiếm sư huynh này của ngươi mạnh như thế nào, phải
không?”
Sở Hi Thanh không nói gì.
Đúng là hắn đang nghĩ đến việc này.
Hắn đã ý thức được vị Kiếm sư huynh này rất bất phàm từ lâu rồi, bên dưới
dáng vẻ thường thường không có gì lạ này, có thể ẩn giấu một thực lực vô cùng
mạnh mẽ.
Nhưng mà bây giờ, Sở Hi Thanh mới ý thức được mình vẫn còn coi thường
Kiếm Tàng Phong.
“Không lâu sau ngươi sẽ biết.” Sở Vân Vân quay người đi vào trong khoang
thuyền: “Hắn sẽ để ngươi giật mình.”
Kiếm Tàng Phong này thâm tàng bất lộ, không mang không lộ.
Trước kia, chân nguyên của nàng chưa khôi phục nên không thấy rõ lắm.
Mãi đến tận bây giờ, mới thấy rõ bảy tám phần mười.
Không ngờ sau khi nàng rời khỏi Vô Tướng thần tông, thì tông môn còn có một
đệ tử xuất sắc như vậy.
Sắc mặt Sở Hi Thanh hết sức nghiêm túc, vị Kiếm sư huynh này thế mà lại để
cho Sở Vân Vân nói ra hai chữ ‘giật mình’ này.
Thực lực của hắn rốt cuộc là mạnh đến mức nào?
Đám người bọn họ lên thuyền không lâu, Yến Quy Lai và Lý Trường Sinh cùng
đám đại trưởng lão đều đi ra khỏi Đạo Nhất điện.
“Tất cả mọi người đã đến rồi.” Vị đại trưỡng lão này dùng đôi mắt như chuông
đồng của mình để lướt nhìn chung quanh, sau đó quay người thi lễ với mấy
người Lý Trường Sinh: “Vậy chúng ta xuất phát đây, Yến mỗ đảm bảo, chúng
nhất định không nhục sứ mệnh.”
Lý Trường Sinh để hai tay ở trong tay áo, gương mặt như mì vắt còn mang theo
ý cười: “Vẫn là câu nói đó, làm hết sức là được, không cần cưỡng cầu. Chỉ cần
các ngươi bình yên vô sự, thứ bên trong kia không rơi vào tay kẻ thù của chúng
ta, vậy là đủ rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK