Sắc mặt Sở Hi Thanh lại không hề thay đổi, lúc này thân hắn như mị ảnh, di
chuyển sang trái hai bước, tiến lên ba bước, sang phải một bước, liền né được
năm đao liên tục của thiếu niên áo trắng kia.
Tuy nhiên, từ đầu đến cuối Sở Hi Thanh vẫn không thể xoay người.
Lúc này, Sở Hi Thanh cũng hiểu một chút về cảm giác của đối thủ khi phải đối
mắt với Bạch Mã Phi Mã của hắn.
Bởi vì bây giờ, Sở Hi Thanh hoàn toàn không cảm ứng được người ở phía sau.
Trong năm giác quan và linh thức của Sở Hi Thanh, người này và đao của hắn
đều không tồn tại, đều là ‘Hư vô’!
Nhưng mà đao ý của đối thủ vẫn luôn khóa chặt tóc của hắn, để cho hắn lạnh
gáy. . .Đao ý của đối phương khóa chặt tóc của hắn, ánh đao kia cũng hướng về
mái tóc đen của hắn.
Một khi đối phương thực hiện được, Sở Hi Thanh sẽ phải làm hòa thượng trong
một hai tháng.
Sở Hi Thanh lại chỉ có thể cảm ứng được đao ý của đối phương, nhưng không
cách nào nắm bắt được vị trí của đối phương.
Người này chắc chắn đã tu luyện một môn công pháp kỳ lạ, hoặc là thiên phú
kỳ lạ nào đó.
Sở Hi Thanh chỉ có thể dùng Thần Tri do Thái Thượng Thông Thần lục giai
mang đến để ứng khó và dự đoán trước một bước. Đồng thời súc thế, bất cứ lúc
nào cũng có thể phản kích.
Tuy nhiên, có thể là do dạo này hắn tu luyện ở trong mộng cảnh có chút thành
tựu, hoàn toàn nắm giữ Khinh Vân Tung tầng thứ sáu.
Lúc này, tuy rằng tình cảnh của Sở Hi Thanh nguy như trứng chồng, nhưng mặt
ngoài vẫn nhàn nhã như đi bộ, thành thạo điêu luyện.
Mãi đến tận bước thứ sáu, con ngươi của Sở Hi Thanh lóe lên, sau đó bỗng
nhiên xoay người, rút đao!
Bí chiêu – Phong Chi Ngân!
Hắn đã bắt được bóng người của đối phương.
Mà một chớp mắt tiếp theo, trên boong thuyền phát ra một tiếng ‘cheng’.
Ánh đao của hai người va chạm trên boong thuyền, tia lửa nổ đầy trời.
Một đao này của Sở Hi Thanh, rõ ràng là đã nằm ngoài dự liệu của đối phương.
Người này bị sức đao của Sở Hi Thanh đánh bay ra bảy trượng, từ boong
thuyền trượt xuống mặt sông.
Rốt cuộc thì Sở Hi Thanh cũng nhìn thấy người ra tay tập kích hắn, hắn nhướng
mày lên: “Phong Đao – Vương Mệnh?”
Mấy người trên thuyền lấy Độ Vân Lai cầm đầu, tất cả đều buông binh khí
xuống.
Vẻ mặt bọn họ đều nhẹ nhõm, lòng thầm nói quả nhiên là Sở Hi Thanh có thể
ứng phó. . .
Vương Mệnh hóa giải sức đao của Sở Hi Thanh, hai chân đạp trên mặt nước,
thân thể nhẹ như lông hồng, không hề chìm xuống.
Hắn nhìn Sở Hi Thanh, trong mắt hiện lên vẻ nóng bỏng: “Đao của ngươi, quả
nhiên rất thú vị! Sức đao cực mạnh, gần như đã đuổi sát một thất phẩm hạ như
ta, thân pháp cũng rất tốt. Có hứng thú chiến đấu một trận với ta ở trên mặt sông
không? Đúng rồi, cái phi đao giấy vừa rồi, chính là thư khiêu chiến và giấy sinh
tử của ta.”
Mà hai bên sông Thương Lãng bây giờ, mấy ngàn kỵ sĩ kia đều ồ một tiếng, vẻ
mặt bọn họ hưng phấn, dồn dập quất ngựa chạy lên chỗ cao, ngước cổ nhìn về
phía thuyền.
Tất cả mọi người đều không ngờ rằng, Phong Đao – Vương Mệnh và Sở Hi
Thanh sẽ gặp mặt nhau và giao thủ nhanh như vậy.
Trên đao của Vương Mệnh lại ngưng tụ ra một tầng đao cương.
Hắn không thèm quan tâm đến ý kiến của Sở Hi Thanh.
Mặc kệ Sở Hi Thanh có hứng thú hay không, thì nhất định cũng phải đánh trận
này.
Chỉ là một chớp mắt tiếp theo, trên mặt Vương Mệnh hiện lên một tia kinh
ngạc.
Lúc này, ròng rã mười cái xúc tu xông ra khỏi mặt nước, cuốn lấy thân thể
Vương Mệnh.
Vương Mệnh bị bất ngờ không kịp chuẩn bị, cũng không có sức để chống cự
còn Hà La Ngư mạnh mẽ này, toàn bộ thân thể đều bị kéo xuống dưới mặt nước.
Tuy nhiên, ngay khi thân thể của hắn sắp bị những xúc tu kia cắn nát. Toàn thân
hắn đột nhiên hóa thành một đoàn sương khói, tiêu tan ở trong nước.
Khi Vương Mệnh hiện lên lần nữa, thì đã đứng trên mặt sông ở cách đó ngoài
hai mươi trượng.
Nhưng khi hắn vừa mới đứng vững, liền nhìn thấy mười cái xúc tu của Hà La
Ngư vẫn truy kích như hình với bóng.
“Còn đến?”
Vương Mệnh không thể không đạp sóng chạy trốn trên mặt sông.
Hắn bị xúc tu của Hà La Ngư đuổi cho chạy khắp nơi như điên, thần thái chật
vật, nói năng lộn xộn: “Sở huynh, cần gì như thế? Vương mỗ chỉ muốn chiến
đấu một trận, lĩnh giáo đao pháp của ngươi. Vừa rồi cũng không có ác ý, tuy
rằng ta được xưng là Phong (điên) Đao, nhưng xuất đao lại rất có chừng mực,
ngươi không cần phải sử dụng cái tên to xác này chứ?”
“Này này! Chuyện này thực sự quá đáng rồi đấy, lại còn dùng Độc Long Toàn?
Ngươi phải tin tưởng ta, ta cũng không có ý đánh lén, chỉ là sau khi ném thư
khiêu chiến xong, liền thấy hàng sáng mắt, không nhịn được mà thôi. Khi ta
xuất đao cũng nhắc nhở ngươi rồi. Không cần phải tuyệt tình như vậy chứ.”
Sở Hi Thanh lòng thầm nói chuyện này cũng là sự thật, người này xuất đao thì
cũng đã thu lực, không có ý đả thương ngươi khác.
Trong thần niệm của hắn cũng không cảm nhận được sát ý của người này
Danh Sách Chương: