Mục lục
Bá Võ - Khai Hoang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn khẽ mỉm cười, thu Kim Ngọc Lương Duyên đao vào trong vỏ: “Tổng cộng
bốn mươi bốn chiêu, ngươi là hạng 4 Thần Tú Thập Kiệt kiếm, mạnh hơn Chúc
Không Minh nhiều.”
Sở Mính nghe vậy thì cắn chặt hàm răng, gần như là nghiên răng nghiến lợi.
Nàng không thường xuyên giao đấu luận bàn với người khác, cũng không thích
cảm giác thua cuộc này!
Đặc biệt là khi chung quanh có rất nhiều người quan sát hoặc cổ vũ. Khi những
người này hoặc là ổ lên, hoặc là cảm thán, hoặc là mừng rỡ nghị luận, Sở Mính
chỉ cảm thấy mặt mình đỏ bừng, chỉ cảm thấy nhục nhã đến tột đỉnh.
“Cái gọi là siêu thiên kiêu của Kinh Tây Sở thị, hạng 4 Thần Tú Thập Kiệt
kiếm, xem ra cũng chỉ có vậy.”
“Lần này Đông Châu thật sự đã xuất hiện một nhân vật lợi hại, thậm chí ngay cả
Sở Mính cũng không phải đối thủ. Nàng xếp hạng 79 trên Thanh Vân Tổng
Bảng đúng không. . .”
“Đáng sợ nhất là tu vị của người này, hắn chỉ mới có thất phẩm hạ! Với thiên
phú của hắn, tương lai nhất định là cấp Thiên trụ.”
“Một khi người này đến U Châu, hẳn là lại có một câu chuyện đao ép Hà Lạc,
trấn phục kinh thành chứ?”
“Cũng không biết kỳ Luận Võ Thần Cơ và Thiên Cơ Võ Phổ tiếp theo sẽ xếp
hạng như thế nào? Chỉ sợ toàn bộ thiếu niên thiên kiêu phương bắc đều đứng
ngồi không yên rồi.”
“Đáng ghét! Lại thua tiền, tu vị và kiếm pháp của Sở Mính này đều không yếu,
nhưng thực chiến lại non nớt như cứt chó!”
Những tiếng bàn luận này truyền vào tai Sở Mính, lại tựa như những thanh đao
nhọn đâm vào tim nàng.
Mắt Sở mính dần dần hiện ra một vệt ánh sáng, nàng cầm kiếm trong tay, khí
tức quanh người càng ngày càng lạnh lẽo như băng.
Tên tạp chủng này. . .
Nhưng thời điểm này, Tử Mi Đao – Mộc Chiêu Quang đã đặt Ngũ Hoàn đao
của mình ở giữa hai người.
Giọng nói Mộc Chiêu Quang lạnh lẽo, ngậm lấy vài phần cảnh cáo mà nhìn Sở
Mính: “Sở Mính, ngươi đã thua!”
Hắn sẽ không cho phép Sở Mính làm hỏng quy củ giang hồ, dù cho nữ tử này là
con cái của quốc công đương triều thì cũng không có ngoại lệ.
Sở Mính lập tức tỉnh táo lại, tay cầm kiếm lập tức thả lỏng.
Sau đó, nàng lại càng nổi giận hơn.
Tên Tử Mi Đao – Mộc Chiêu Quang này tưởng nàng không thua nổi sao?
Hắn nói như vậy, là muốn làm cho nàng mất mặt ở trước mặt mọi người sao.
Nàng hừ một tiếng, thu kiếm vào vỏ, nhanh chân bước về phía cầu thang.
Nàng không muốn ở trên boong thuyền này thêm một giây nào nữa, ánh mắt
của đám người giang hồ kia làm cho nàng cảm thấy rất khó chịu.
Lão bộc kia thì không đi theo ngay, mà bình tĩnh nhìn Sở Hi Thanh một chút,
ánh mắt cực kỳ ngưng trọng.
Huyết Nhai dự bị mà Vô Tướng thần tông lựa chọn, còn vướng tay vướng chân
hơn so với hắn và quốc công đại nhân phán đoán nhiều.
Chỉ với sức mạnh của tiểu thư, chưa chắc đã chèn ép được người này.
Tam Bình cư sĩ đứng ở tầng ba, thì lại lấy tay vỗ trán, không còn gì để nói.
“Chữa lợn lành thành lợn què rồi! Đây chính là Huyết Nhai thánh truyền mà
tông môn lựa chọn?”
Hắn vốn tưởng rằng lần này có thể vơ vét một khoản, bù đắp tổn thất của mình.
Lần này, vì lấy phòng cho đám người Sở Hi Thanh và Sở Mính, hắn tổn thất ít
nhất là năm mươi vạn lượng bạc.
Mình thuận tiện có thể thu hoạch được một trận thắng.
Kết quả lại vì tỷ lệ kèo của chính hắn, khiến cho hắn không thu hoạch được gì.
“Chủ thượng, trước khi Huyết Nhai Đao Quân sáng tạo Thần Ý Xúc Tử Đao,
cũng từng bị bại mười mấy lần, sau này vẫn là không ai địch nổi đấy thôi.”
Linh thị là một cô gái ba mươi tuổi, nàng nhìn Sở Hi Thanh, than thở nói:
“Cuộc chiến ngày hôm nay, không phải là do Sở Mính quá yếu, mà là do vị
Huyết Nhai dự bị này quá mạnh mẽ, nhưng đáng tiếc. . .”
Đáng tiếc là Sở Hi Thanh bây giờ có mạnh, thì cũng chỉ là Huyết Nhai dự bị,
không lu luyện được toàn bộ Thần Ý Xúc Tử Đao, tương lai cuối cùng vẫn ở
dưới Sở Mính.
“Đúng là đáng tiếc.”
Tam Bình cư sĩ cũng than nhẹ một tiếng.
Việc mà hắn thấy đáng tiếc lại không giống với Linh thị.
Kiếm Tàng Phong nói thiên phú của Sở Hi Thanh còn có thể tu luyện một môn
thánh truyền.
Tông Tam Bình không hề nghi ngờ lời nói của bạn tốt.
Nhưng vậy thì lại thế nào.
Dù là Tru Thiên thánh truyền được xưng là sát phạt vô song ở trong tông môn,
cũng không thể ứng phó được tai ương vạn ma ở phương bắc kia.
Còn cả vị Huyết Nhai thánh truyền này nữa, Tông Tam Bình cũng rất không hài
lòng.
Tâm tính của nàng như vậy, thật sự có thể tu luyện thành công Thần Ý Xúc Tử
Đao của Huyết Nhai Đao Quân sao?
Tông Tam Bình không suy nghĩ lung tung nữa, hắn nhìn một mảnh mây đen
đang phiêu đãng ở phía trước.
Diện tích đám mây đen này càng ngày càng lớn, hầu như là che đậy đường đi
của chiếc thuyền này.
Trong đó còn có lôi đình và tia chớp, mây khói mù mịt, tựa như cất giấu một
con hung thú viễn cổ, nuốt sống tất cả người đi vào.
“Lại đến nữa rồi.” Tông Tam Bình nhướng mày lên, mặt hiện lên vẻ lạnh lùng
nghiêm nghị: “Đúng là như giòi trong xương, bốn người các ngươi đi chuẩn bị
đi, nói không chừng lại phải đại chiến một trận rồi.”
Thiên thị nghe vậy thì rùng mình: “Chủ thượng, lần này chúng ta không tránh?”
“Không tránh, chúng ta xông qua.” Vẻ mặt Tông Tam Bình lạnh lùng nghiêm
nghị: “Ta cũng muốn xem xem, bọn họ có gan ra tay với chúng ta hay không.
Tông mỗ là lo lắng chiến đấu sẽ làm hư hại thuyền của ta, chứ không phải sợ
đám đạo chích và chuột nhắt giấu đầu lòi đuôi này.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK