Thần Bàn Nhược và thần thương Tuế Nguyệt giao phong làm không gian vặn
vẹo kịch liệt, tạo thành những vết rách không gian khủng bố bên trong mộ Cơ
Dương, làm cho thiên quy trong phạm vi mấy trăm dặm đều tan vỡ.
Sóng trùng kích và cương lực của song phương trực tiếp đánh nát đất đá trong
100 dặm.
Ngay cả Huyền Hoàng thủy đế và Vọng Thiên Hống đời đầu đang ngưng tụ
hình thể cũng bị ảnh hưởng, vô số khí đen và lôi đình đỏ son phát tán bốn phía,
không thể ngưng tụ.
Phía trên mộ Cơ Dương còn bị xốc lên, làm cho không gian dưới lòng đất biến
thành một hang động khổng lồ.
Đúng lúc này, một bóng người hùng vĩ lao ra khỏi hư không.
Hắn liếc nhìn Huyền Hoàng thủy đế còn chưa ngưng tụ hình thể, sau đó lập tức
phát ra tiếng than nhẹ.
Cuối cùng vị này đưa mắt nhìn Thần Bàn Nhược: “Không hổ là Khi Thiên Vạn
Trá chi chủ! Chín tầng mây xanh quả thực là thùng rỗng kêu to khi đứng trước
mặt ngươi.”
Thần Bàn Nhược lại lừa gạt được chín tầng mây xanh, đưa bản thể hàng lâm
xuống nơi này!
Tuy nhiên dùng phương thức này, thì mỗi giây mỗi phút đều tiêu hao một lượng
lớn thần lực.
Thần Bàn Nhược thì lại mỉm cười: “Ngươi cũng thế mà, Già Thiên chi pháp thật
mạnh!”
Khi hai người nói chuyện, không gian và thời gian giữa hai người đều sụp đổ.
Toàn bộ vật chất trong đó đều hóa thành hư vô, biến thành trạng thái nguyên
thủy nhất khi hỗn độn sơ khai.
Mãi đến tận một phần ba mươi cái hô hấp sau, vùng không gian này mới phát ra
một tiếng nổ mạnh.
Thần Bàn Nhược lại trượt lùi trăm dặm.
Bờ vai hắn cũng bị nổ tung, thần huyết mà thịt nát bay tung tóe.
Hắn lại cười nói: “Đây chính là lực lượng ‘Bàn Cổ tinh hồn’ mang đến cho
ngươi? Không chỉ giúp lực lượng Già Thiên của ngươi mạnh hơn, mà còn khiến
ngươi lột xác đến cấp bậc nửa bước siêu thoát. Chà chà, sức chiến đấu của
ngươi bây giờ có thể sánh bằng Táng Thiên lúc mạnh nhất…”
‘Bàn Cổ tinh hồn’ của Băng Thần – Huyền Đế đã rơi vào tay vị Thánh hoàng
đời thứ ba này.
“Ta sao dám so sánh với Táng Thiên Thần Tôn!”
Trong mắt Thánh hoàng đời thứ ba lại ngậm lấy mấy phần thẹn thùng.
Vì hắn cướp đoạt ‘Bàn Cổ tinh hồn’, nên mấy người Lê Sơn Lão Mẫu đã bỏ lỡ
cơ hội giết chết Huyền Hoàng thủy đế.
Hơn nữa, Thánh hoàng đời thứ ba cũng không dám thư giãn.
Thần Bàn Nhược vẫn cứ rất mạnh.
Trước khi Thánh hoàng đời thứ ba lột xác lần thứ chín, lực lượng vượt qua Tạo
Hóa, thì vẫn khó có thể áp chế.
Thần Bàn Nhược sở dĩ bị thương, là vì người này dùng một phần lớn lực lượng
để áp chế Huyền Hoàng thủy đế.
Tòa đỉnh khổng lồ kia đang ảnh hưởng đến thần lực của Thần Bàn Nhược.
Vị Khi Thiên Vạn Trá chi chủ này không muốn thấy Lê Sơn Lão Mẫu giết chết
Huyền Hoàng thủy đế, cũng không muốn thấy Huyền Hoàng thủy đế tái hiện
nhân gian.
Bất kể là Huyền Hoàng thủy đế đang nằm trong trạng thái nào, thì Thần Bàn
Nhược cũng không cho phép!
Sắc mặt Kiến Nguyên đế trắng bệch như tờ giấy.
Hắn đứng ở đây, lại cảm thấy như một con kiến đứng giữa hai người khổng lồ.
Hai người khổng lồ ác chiến, bất cứ lúc nào cũng có thể giẫm chết một con kiến
như hắn!
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người là, tòa trận pháp Điên Đảo âm Dương lại
vẫn duy trì.
Có thể thấy từng luồng ánh trăng lành lạnh đang soi sáng nơi này, làm cho trận
pháp Điên Đảo âm Dương không bị tiêu tan trước hai vị tồn tại cấp độ Tổ thần
này.
Kiến Nguyên đế để ý nhất vẫn là con Vọng Thiên Hống đời đầu kia.
Vọng Thiên Hống bị ảnh hưởng ít hơn Huyền Hoàng thủy đế rất nhiều.
Hình thể của nó đã bắt đầu thành hình, có đầu rồng, cổ dài như rồng, thân thể lại
như chó.
Nhưng thần uy của Vọng Thiên Hống, là thứ thể phục chế không thể với tới.
Dù hai vị thần linh tiếp cận cấp Tạo Hóa đang chiến đấu, mọi người vẫn có thể
cảm nhận được áp lực đáng sợ từ nó.
Vọng Thiên Hống đời đầu vừa thành hình, nó đã lạnh lùng liếc nhìn Kiến
Nguyên đế.
Ánh mắt đó sắc bén như đao, bên trong ngậm lấy áp lực, hoàn toàn khác với vẻ
ngoan ngoãn như con Vọng Thiên Hống trong lòng Kiến Nguyên đế.
Kiến Nguyên đế lập tức cứng lại, không dám động đậy, thậm chí mặc kệ con
Vọng Thiên Hống trong ngực mình bay lên, bay về phía Vọng Thiên Hống đời
đầu.
Đó là áp chế từ huyết mạch.
Thi độc của Vọng Thiên Hống nằm trong cơ thể hắn, dung nhập vào huyết
mạch của hắn.
Để cho hắn không thể làm trái ý con Vọng Thiên Hống này.
Ánh mắt của hắn vừa chờ mong lại vừa thấp thỏm.
Con Vọng Thiên Hống kia lại đánh ra 4 sợi tơ máu, bay về phía tứ đại Thi tổ,
như xiềng xích khóa chặt bọn họ.
Bốn vị Thi tổ cũng không có bất kỳ phản kháng nào.
Bọn họ cũng thần phục dưới thần uy của Vọng Thiên Hống, mặc cho sợi tơ máu
kia cuốn lấy họ, lại hóa thành trăm ngàn tơ máu bé nhỏ, xâm nhập vào trong cơ
thể họ.
“Bệ hạ cứ yên tâm!”
Đại chủ tế Nguyệt Hinh nhìn thấy Kiến Nguyên đế đang vô cùng bất an, cong
miệng cười nói: “Ta đã kiểm tra những thứ Vũ Côn Luân tế luyện, không có vấn
đề gì. Còn tứ đại Thi tổ, thì bệ hạ nên cẩn thận bọn họ, họ không đơn giản đâu.”
Kiến Nguyên đế hơi yên tâm một chút.
Hắn không tin con Chập Long kia, nhưng nếu Nguyệt Hinh cho rằng không có
vấn đề gì, vậy thì vấn đề không lớn.
Huống hồ Vũ Côn Luân đã đi theo hắn đến mức này, cũng đã không có đường
lui rồi.
Nếu con Chập Long này không muốn rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục, thì
chỉ có thể phụ tá hắn, giúp hắn.
Nhưng bốn vị Thi tổ kia…
Kiến Nguyên đế nhíu mày, trong mắt lóe lên vài tia bất an.
Mấy vị Thi tổ này quả thật có vấn đề, từ bắt đầu đã không đúng, bây giờ lại quá
bình tĩnh.
Nhưng Kiến Nguyên đế còn chưa kịp suy nghĩ, một thanh chiến phủ khổng lồ
và một thanh kiếm lớn bỗng nhiên đánh xuống, chém về phía đại trận Điên Đảo
âm Dương.
Cùng lúc đó, một tiếng cười sang sảng truyền đến: “Hoàng đế phàm gian, các
ngươi muốn làm gì? Muốn Điên Đảo âm Dương cho Vọng Thiên Hống, các
ngươi muốn làm trái ý chỉ của các thần sao?”
Đó là Thiên Việt Tinh Quân và Cự Môn Tinh Quân!
Tuy rằng chỉ là thần khí hỏa thể hàng lâm, nhưng vẫn có thần uy của Vĩnh Hằng
thượng vị, một búa một kiếm kia chỉ cần chém trúng trận cơ, trận pháp Điên
Đảo âm Dương tuyệt đối không thể duy trì.
Kiến Nguyên đế thấy thể cũng không để ý, chỉ lạnh lùng nhìn cảnh này.
Doanh Câu đã lắc mình đến ngăn cản, hai tay hắn cầm hai thanh chiến đao hình
dạng như Ngô Câu, trái phải huy xích, đánh bao chiến phủ và kiếm ra ngoài
mấy trăm dặm.
Song đao của hắn tên là Ly Biệt, thiên quy của hắn tên Ly Thiên!
Bất kỳ sự vật nào trên thế gian này, bất kỳ vật chất nào cũng có thời khắc chia
lìa, dù là máu thịt của thần linh cũng không ngoại lệ.
Danh Sách Chương: