“Ngoài ra, thần còn muốn điều tra Vô Cực Đao Quân - Sở Hi Thanh!”
Trong con ngươi của Tiếu Hồng Trần hiện ra một vệt hàn mang: “Theo lời sư
muội Quý Thiên Thiên của ta, ngày trước Sở Hi Thanh đã từng liên hệ với Thần
Quyền Phán Quan – Tẩy Bích Thiên và Thiết Diện Phán Quan – La Dương.
Thần đã xác nhận việc này, khi đó cũng có rất nhiều người nhìn thấy.”
“Lại có việc này?”
Vẻ mặt Kiến Nguyên đế ngạc nhiên nghi ngờ, sau đó lại bình tĩnh xuống.
Nếu Sở Hi Thanh thật sự muốn cấu kết với đám người Tẩy Bích Thiên, thì hắn
sẽ không trắng trợn như vậy.
Nhưng việc này vẫn phải điều tra.
“Ngươi cần nhanh chóng điều tra việc này, khi đó bọn họ nói cái gì, Sở Hi
Thanh gặp hai người này làm gì, lại liên lạc thế nào? Tất cả đều phải điều tra rõ
ràng, nhưng cũng cần chú ý ảnh hưởng, không nên gây sự.”
Kiến Nguyên đế nghĩ đến Lý Trường Sinh thì không khỏi hừ lạnh một tiếng.
Nếu như không có cái tên mập lùn chết tiết kia, bây giờ hắn đã phái cao thủ đi
giết chết Sở Hi Thanh rồi.
Hắn lập tức giơ tay ra hiệu cho mọi người lui xuống, chỉ giữ lại quốc sư Vũ Côn
Luân bên người.
Kiến Nguyên đế bình phục tâm tình, giọng nói ngưng trọng: “Quốc sư, từ khi
bắt đầu đến đây thì quốc sư vẫn suy tư hồi lâu, không biết có phát hiện gì
không?”
Lúc này, Vũ Côn Luân nghe vậy mới ngước mắt lên, trong con ngươi hiện ra
một vệt tinh mang: “Ta đang nghĩ, đám dư nghiệt trưởng phòng Sở gia phá hủy
lăng Bá Võ Vương là có mục đích gì?”
“Còn có thể là vì cái gì? Tự nhiên là cướp đoạt thi thể của Tần Mộc Ca và thiếu
chủ của bọn họ rồi, để cho bố trí mấy năm của trẫm trôi theo dòng nước, tương
lai sẽ thiếu đi một Siêu Phẩm.”
“Còn muốn làm hỏng thanh danh của trẫm, để trẫm bị người thiên hạ phỉ nhổ,
đặc biệt là sẽ lục đục với tướng sĩ hai châu Cực và Băng! Nói không chừng bọn
họ còn biết trẫm đã cướp huyết mạch Quy Nhất và Vạn Tượng của hai người
kia.”
Kiến Nguyên đế hừ nhẹ một tiếng, lại ngậm lấy lạnh lẽo vô tận.
Chỉ là sau đó, giọng nói của hắn chợt xoay chuyển, ánh mắt nghiêm túc:
“Nhưng trẫm cũng cảm thấy có gì đó không đúng, thật ra bọn họ chỉ cần lấy thi
thể là được, không cần phải phá hủy nơi này. Nhìn qua như là hành vi phát tiết
cho hả giận, nhưng lại như cố tình gây nên. . .”
Đây chính là điểm khiến Vũ Côn Luân khó hiểu.
Hơn nữa trong thần thức của hắn vẫn luôn có cảnh báo.
Sau đó, Vũ Côn Luân lại ngẩng đầu nhìn lên mặt trời ở trên đầu.
Hắn nhớ đến một lời sấm đột nhiên lưu truyền ở kinh thành từ mấy chục năm
trước.
Tần Sở tốt, nhật thăng Tây Sơn.
Trong này có liên quan gì không?
Vũ Côn Luân nheo mắt lại: “Bệ hạ, ta cần điều tra tất cả hiện tượng dị thường
phát sinh ở quanh đây từ trước và sau khi kiến tạo lăng Bá Võ Vương. Ngoài ra,
mời bệ hạ cho ta kiểm tra tất cả hồ sơ vụ án của Hình bộ trong mấy năm gần
đây.”
. . .
Lúc này, Sở Hi Thanh đang điều khiển Dục Nhật thần chu bay về trấn Tây Sơn.
La Hán Tông và Thiết Cuồng Nhân đều ở lại kinh thành, mãi đến khi hoàn
thành thuật Điên Đảo âm Dương mới thôi.
Mấy người Tẩy Bích Thiên thì bị Sở Hi Thanh đưa về Vân Hải tiên cung.
Mấy tháng tiếp theo, đám thuộc hạ này của Sở gia sẽ ngốc ở nơi này.
Hai năm qua, bọn họ đều tránh né triều đình và Kinh Tây Sở thị truy sát, còn
phải tìm kiếm các loại cơ hội báo thù cho Sở Tranh, mấy trăm cái ngày đêm đều
không được thư giãn dù chỉ là một khắc, tinh thần luôn nằm trong trạng thái
căng thẳng.
Cứ kéo dài trạng thái này, khẳng định là không có lợi cho con đường tu hành
của bọn họ.
Mấu chốt là lực lượng của triều đình vẫn rất mạnh mẽ.
Chỉ cần những người này hoạt động ở bên ngoài, nhất định sẽ bị Cẩm y vệ và
Trực điện giám tìm được.
Lúc này, chỉ có Vân Hải tiên cung mới có thể đảm bảo an toàn cho bọn họ, còn
có thể nghỉ ngơi.
Việc khiến Sở Hi Thanh đau đầu bây giờ, vẫn là gom góp tài liệu để thi triển
Điên Đảo âm Dương cho Thiết Cuồng Nhân.
Đồ chôn theo của Tần Mộc Ca cũng xem như là phong phú.
Chỉ vàng bạc thôi cũng đã mấy trăm vạn, đồ vật còn lại cũng đều trân bảo hiếm
thấy. Trong đó thậm chí còn có hai cái binh khí nhị phẩm.
Giá trị của toàn bộ những thứ này cũng chỉ bằng một phần năm tài liệu của Điên
Đảo âm Dương.
Hơn nữa tạm thời không thể bán ra, trước mắt chỉ có thể gửi ở Vân Hải tiên
cung.
Nhưng nếu hắn đã nói ‘nhiều nhất mấy ngày là có thể chuẩn bị kỹ càng tất cả tài
liệu’ ở trước mặt La Hán Tông, vậy nhất định phải làm được.
Bằng không sẽ bị người ta coi thường, cũng sẽ để Cuồng thúc thất vọng.
Sở Hi Thanh ngưng thần suy nghĩ một chút, vẫn kết ấn, mở màn sáng của mảnh
vỡ Thần Khế thiên bi.
“Ta tìm được ba trang Thần Giới, tám trang Thần Luật.”
Số trang của Thần Luật nhiều hơn Thần Giới.
Đù sao trừng phạt cũng ít hơn luật pháp, luật pháp nhất định phải nghiêm ngặt
hơn.
Tuy nhiên, lực lượng của hai quyển sách này lại không khác nhau là mấy.
Danh Sách Chương: