“Thì ra là vậy.”
Trong mắt Thanh Long Tinh Quân lộ ra vẻ tán thưởng: “Vị Huyền Hoàng thủy
đế này cũng là thành viên của nhân tộc các ngươi? Đúng là nhân kiệt! Pháp môn
này không chỉ ứng phó với uế khí, mà còn tránh được một số thiếu sót của thần
linh Vĩnh Hằng.”
Hắn cũng cảm giác được, hai người Sở Hi Thanh và Lục Loạn Ly đều chịu ảnh
hưởng cực nhỏ từ Vô Thiên Hắc Ngục trần đầy uế khí này.
Nói vậy, đây là do nội thiên địa.
Thanh Long Tinh Quân lại nhìn hay bóng người đang chiến đấu với vẻ kỳ dị:
“Nhưng mà ta có thể thấy, nội thiên địa của vị Bạch Đế Tử kia là giả, hắn vẫn
cần rút nguyên lực từ bên ngoài. Còn Sở Hi Thanh lại là thật, là không cần cầu
ngoài.”
Thanh Long Tinh Quân thân là đế quân, chỉ liếc mắt là đã nhìn thấu thực hư của
Bạch Đế Tử.
Nội thiên địa của vị này rất lợi hại, nhưng thỉnh thoảng lại phải hút nguyên lực
từ thiên địa vào trong cơ thể mình.
Cái này giống như hít thở vậy, hút khí lành vào, đẩy uế khí ra.
Cái gọi là nội thiên địa sinh sôi liên tục, chỉ là tỷ lệ lợi dụng nguyên lực cực cao
mà thôi.
Sở Hi Thanh thì lại khác.
Hắn hoàn toàn không cần lấy nguyên lực từ bên ngoài, cũng không cần ‘hít thở’
như vậy.
“Nội thiên địa bình thường đều như Bạch Đế Tử.”
Lục Loạn Ly lắc đầu: “Sở Hi Thanh thì am hiểu Hỗn Độn chi pháp, cho nên
từng thay đổi pháp môn nội thiên địa. Hắn nói mặc kệ là uế khí hay khí gì, là
âm hay là dương, tất cả đều nằm trong hỗn độn, đều có thể lợi dụng.”
Đương nhiên, thực chất không đơn giản như vậy, Sở Hi Thanh còn từng thỉnh
giáo nàng và Sở Vân Vân, ba người cùng nhau suy nghĩ rất nhiều phương pháp,
nghiên cứu ra một số thủ đoạn độc nhất vô nhị, lúc này mới miễn cưỡng làm
được.
Sở Hi Thanh coi lục phủ ngũ tạng và thất khiếu của bản thân thành lò nung, từ
đó luyện hóa và phân giải uế khí, từ đó làm được ‘Hoàn bảo’ chân chính.
… Sở Hi Thanh nói chính là cái từ này, nàng cũng không hiểu.
“Vậy sao?”
Trong mắt Thanh Long Tinh Quân nổi sóng: “Người này đúng là có phong thái
Thiên đế, bảo sao Bạch Đế Tử lại coi trọng hắn như vậy, đại đạo của hắn… rất
bất phàm!”
Nhưng vào lúc này, Sở Hi Thanh có phong thái Thiên đế lại đang tan tác như
chim muông.
Bạch Đế Tử chỉ tiện tay đánh mấy kiếm, liền phá tan Thần Ý Xúc Tử Đao của
Sở Hi Thanh.
Kính Phản Càn Khôn của hắn cũng bị đánh tan.
Trái tim của Sở Hi Thanh không khỏi chìm xuống.
Đối phương ra tay từ bản chất.
Lý giải và cách khống chế thiên quy của Sở Hi Thanh còn lâu mới là đối thủ
của Bạch Đế Tử.
Đây không phải là sơ hở trong đao pháp của hắn, mà là căn cơ không bằng
người.
“Đáng tiếc, đao pháp của ngươi rất thần kỳ, nhưng lại chỉ hạn chế ở Nhai Tí chi
pháp.”
Bạch Đế Tử tựa như nhìn thấu ý nghĩ của hắn, mấy kiếm tiếp theo cũng dung
nhập nhân quả báo ứng chi pháp.
Nếu không phải Sở Hi Thanh phát hiện kịp thời, trực tiếp chặt đứt sợi dây nhân
quả, thì hắn đã bị kiếm của Bạch Đế Tử chặt đứt cổ họng, trực tiếp bị thua.
Nhưng đối phương đã thể hiện ý đồ của mình rồi.
Dù Sở Hi Thanh có dùng nhân quả báo ứng, thì đối phương cũng có thể phá
giải.
“Ta đã nhìn thấy đao của Huyết Nhai Đao Quân rồi, đúng là kỳ tài ngút trời,
nhưng tiếc là tuổi thọ không dài, chưa thể tiến thêm một bước. Như vậy Sở Hi
Thanh ngươi thì sao? Ngươi kế thừa đao pháp của Huyết Nhai Đao Quân, mà
chỉ có trình độ này? Hãy để ta xem ngươi đã đi bao xa trên đao đạo…”
Bạch Đế Tử còn chưa nói xong, liền phát hiện Sở Hi Thanh ở trước mắt đã khác
trước.
Hắn cảm giác Sở Hi Thanh bây giờ tựa như hóa thành một đoàn hỗn độn.
Tất cả lực lượng của Bạch Đế Tử đều bị hỗn độn hóa giải và hấp thu, dung nhập
vào trong hỗn độn.
Hỗn độn…
Bạch Đế Tử không khỏi nheo mắt lại.
Hắn cũng chú ý đến rồi, nội thiên địa của Sở Hi Thanh khác với hắn.
Hỗn Độn chi pháp? Đây chính là đạo của hắn sao?
Pháp môn này đúng là có lập ý rất cao, nhưng dường như thừa thủ lại không đủ
công?
Ngay sau đó hắn đã lật đổ phán đoán này.
Sở Hi Thanh vẫn đang đối công với hắn.
Mỗi một đao chém tới, không chỉ vô hình vô tượng, vô thanh vô sắc, vô thủy vô
chung, vô biên vô hạn, không thể chỉ tên, không thể dự đoán, khó có thể phán
đoán quỹ tích.
Mà mỗi một đao mang theo ‘Hỗn Độn’ nghiền ép tới.
‘Hỗn Độn’ của Sở Hi Thanh còn đang hấp thu lực lượng từ kiếm của hắn, liên
tục lớn mạnh, liên tục tăng lên.
Sở Hi Thanh bây giờ đã không bị hạn chế bởi Thần Ý Xúc Tử Đao.
Nào là Vô Tướng Tru Thiên Đao, Thần Tâm Như Ý Đao, Ngọa Tuyết Thần
Đao… tất cả đều hỗn tạp ở bên trong, hạ bút thành văn.
Đao pháp bắt đầu chuyển đổi qua lại, cái gì tốt thì dùng cái đó.
Tuy rằng không thiên biến vạn hóa như Bạch Đế Tử, nhưng cũng có thể đúng
nơi đúng chỗ.
Hiện giờ, mỗi khi tiếp xúc với kiếm của hắn, Sở Hi Thanh không thể không lùi
về sau một bước.
Nhưng mà Sở Hi Thanh vẫn có thể cố gắng chống đỡ, chống đỡ được ba mươi
cái hô hấp, 60 vạn hiệp.
Theo cái ‘Hỗn Độn’ kia không ngừng lớn mạnh, không ngừng tăng cường, lại
giống như một cái Kính Phản Càn Khôn khác.
Không giống chính là, Kính Phản Càn Khôn mượn lực từ thiên địa, mà Sở Hi
Thanh bây giờ lại có thiên địa của chính mình.
Bạch Đế Tử không khỏi nheo mắt lại, ẩn giấu vẻ sung sướng nơi sâu xa trong
đáy mắt: “Đây là chiêu thức gì? Lấy Hỗn Độn chi pháp làm cơ sở, ta chưa từng
nhìn thấy.”
Một chiêu này cũng có tư cách để hắn nhớ tên.
Người trước mắt này, không chỉ có linh tính cực cao như Huyết Nhai Đao Quân,
mà còn có tư tưởng kỳ diệu, thiên mã hành không
Danh Sách Chương: