Mục lục
Bá Võ - Khai Hoang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tạ Thiên Thanh thầm tự giễu, sắc mặt lại rất bình tĩnh: “Bất Chu sơn tuy có rất
nhiều Cự linh và nô bộ, có thể để Đại La Nghĩ tộc tiếp tục lớn mạnh. Tuy nhiên,
Đao Quân không lo lắng các thần sẽ hàng lâm ở Bất Chu sơn sao? Theo ta thì
Đao Quân nên dừng tay thôi.”
Thời điểm này, tìm một ít đá Hỗn Độn, mượn lực lượng Đại La Nghĩ tộc để
thăng cấp mới là chính xác.
Sở Hi Thanh nghe vậy lại mỉm cười: “Tạ tông chủ, chưa nói đến tình hình đặc
thù bây giờ. Nhưng ngươi đã bao giờ nhìn thấy kẻ đi giày chủ động liều mạng
với kẻ đi chân trần chưa?”
Tạ Thiên Thanh nghe vậy thì sững sờ, rơi vào suy ngẫm.
Cũng không phải hắn chưa từng nhìn thấy tình huống như vậy, nhưng quả thực
là rất ít.
“Hiện giờ, nhân tộc chúng ta chính là tên ăn mày đi chân trần, ngoại trừ cái
mạng ra thì không còn gì cả, thậm chí ngay cả cái mạng này cũng sắp mất rồi.
Các thần thì khác, bọn họ cao cao tại thượng, gần như thọ cùng trời đất.”
Sở Hi Thanh đầu tiên là mỉm cười trào phúng, sau đó lại thản nhiên nói: “Mà
thực lực của Đại La Nghĩ tộc bây giờ còn lâu mới đủ để giúp ta hoàn thành
‘nghi thức’.”
Tạ Thiên Thanh không khỏi ‘A’ một tiếng.
Hắn hơi suy nghĩ, lập tức nói với vẻ bội phục: “Xem ra lời đồn không sai, Đao
Quân thật ra là một người rất cẩn thận. Nhưng ngươi phải cẩn thận, đám Nghĩ
tộc này đã ẩn giấu lực lượng nhất định, ngươi phải cẩn thận chúng nó thoát khỏi
sự khống chế của ngươi.”
Vị Vô Cực Đao Quân này rất to gan, rất cuồng.
Nhưng mà làm việc lại rất cẩn thận.
Vị Đao Quân này cho rằng, khi hắn tấn công Bất Chu sơn thì sẽ không gặp bất
kỳ trở ngại nào. Mà khi hắn dùng bí dược lên cấp nhị phẩm, đám thần linh kia
nhất định sẽ ra tay.
Khi tấn công Bất Chu sơn, Sở Hi Thanh có thể không kiêng dè gì cả; nhưng khi
ăn bí dược, thì Sở Hi Thanh chỉ có thể phòng ngự tại chỗ, rất khó phân tâm.
“Đây chính là chủng tộc tồn tại từ thời đại hỗn độn, Sở mỗ sao dám khinh
thường?’
Sở Hi Thanh vừa nói chuyện vừa híp mắt nhìn kiến chúa một chút.
Thời khắc này, vẻ mặt hắn bỗng hơi động, đưa mắt nhìn về phía nam.
Một vệt kim quang bay thẳng đến.
Đây là một Càn Khôn phi kiếm đỉnh cấp, đến tìm Tạ Thiên Thanh chứ không
phải Sở Hi Thanh.
Tạ Thiên Thanh xem tin xong thì cau mày: “Tin từ phía nam, Kiến Nguyên đế
chuẩn bị ngự giá thân chinh, chỉ huy 120 vạn cấm vệ quân xuôi nam, dẹp yên
Thiết Kỳ Bang.”
Hắn phát hiện sắc mặt Sở Hi Thanh vẫn bình tĩnh như thường, thì không khỏi
hơi bất ngờ: “Ta thấy Kiến Nguyên đế như đang tập trung lực lượng cực lớn, mà
dường như Đao Quân không lo lắng lắm?”
Sở Hi Thanh nghĩ thầm, hắn cần lo cái gì?
Chuyện Tạ Thiên Thanh vừa nói, Kế Tiễn Tiễn đã thông báo cho hắn thông qua
Thần Khế thiên bi rồi.
Bởi vì La Hán Tông, nên tình báo của bọn họ còn tỉ mỉ hơn Tạ Thiên Thanh.
Kiến Nguyên đế đơn giản chính là phục chế được Vọng Thiên Hống, còn lợi
dụng con Vọng Thiên Hống này để chiêu hàng một chút Thi vương và Thi đế
đang du đãng trong các nơi hoang dã của Thần Châu.
Đúng lúc Sở Hi Thanh không ở đó, khiến cho Kiến Nguyên đế có can đảm vượt
sông.
Cùng lúc đó, bộ thi khôi Sở Mính kia cũng đã tỉnh lại.
La Hán Tông nói nàng bây giờ có phong thái Gần Thần!
Vì vậy, hắn có gì phải lo?
Huống hồ vì đề phòng chuyện chẳng may, Sở Hi Thanh đã mời cha vợ Lục
Trầm xuôi nam tọa trấn rồi.
Hiện giờ, bên kia đã không còn sơ hở nào.
“Tông chủ lo lắng những thứ này, chẳng bằng giúp ta một vài chuyện nhỏ.”
Sở Hi Thanh liếc mắt nhìn về phía đông nam: “Xin nhờ Tạ tông chủ xử lý, ta
cũng lười để đàn kiến đổi hướng vì đám người này.”
Đó là một số tế ti Cự linh đang thử dùng thần thuật không gian để chuyển kiến
chúa đi nơi khác.
Đây là vì giúp Đại La Nghĩ tộc thoát khỏi khống chế của Sở Hi Thanh, từ đó
hóa giải nguy cơ của Bất Chu sơn.
Chỉ là đám Cự linh này muốn giở trò ngay dưới mắt hắn, nào có dễ như vậy?
Theo một ý niệm của Sở Hi Thanh, thân thể của kiến chúa ở phía xa xa lại nổ
tung thành bột máu một lần nữa.
Lần này vị kiến chúa kia có chút vô tội, nó thật ra rất nghe lời.
Nhưng mà bây giờ chỉ có thể oan ức nó.
Chỉ là kiến chúa thì dễ xử lý, còn đám tế ti Cự linh kia thì lại ở quá xa, Sở Hi
Thanh không thể làm gì.
Hắn có thể để đàn kiến chuyển hướng qua bên đó, nhưng thứ nhất là không đuổi
kịp, thứ hai là lãng phí thời gian.
Tạ Thiên Thanh nghe vậy thì cười khổ, nhưng vẫn bay thẳng về phía đông nam.
Từ khi đi theo Sở Hi Thanh lên phương bắc đến giờ, hắn luôn phải xử lý những
‘chuyện nhỏ’ này cho Sở Hi Thanh.
Đối với Sở Hi Thanh mà nói, đám Cự linh này giống như những con ruồi vậy,
cực kỳ đáng ghét.
Chỉ là những con ruồi này đã mạnh hơn, trong đó có thể có hai vị Cự linh Siêu
Phẩm.
Tuy nhiên, Tạ Thiên Thanh không hề lo lắng, hắn biết Trần Nại Lạc cũng ở gần
đây.
Vị Thần Chỉ Đô Thiên này cũng giống như hắn, rất để ý hành trình lên phía bắc
này của Sở Hi Thanh

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK