Nhân tộc nội đấu, chỉ khiến đám Cự linh phương bắc vui mừng.
Thiết Bích sơn mạch dài đến mười hai vạn dặm, có không dưới hai mươi địa
phương có thể để đại quân đi qua, chỉ một mình Vô Tướng thần tông là không
thể thủ được.
Dù tương lai Sở Hi Thanh có thể vượt qua Huyết Nhai, vô địch phàm thế, cũng
không thể chống đỡ được toàn bộ Thiết Bích sơn mạch.
Ngoại trừ phương bắc, các nơi trong Thần Châu còn có lượng lớn yêu ma quỷ
quái. Vực ngoại cũng có rất nhiều thần ma đang mơ ước phàm thế.
Nếu như không có các tông phái này trấn áp, nhất định sẽ tạo thành đại họa.
Khoái ý ân cừu đương nhiên là sảng khoái, nhưng vì thế mà tạo thành đại họa,
đây là việc Sở Hi Thanh không muốn nhìn thấy, vô số dân chúng vô tội của
Thần Châu sẽ phải trả giá đắt.
Sở Hi Thanh tự nhận mình không thể giống như một số võ tu tâm trí mạnh mẽ,
trừ bản thân ra thì coi tất cả đều như giun dế kiến càng.
Trong nội tâm của hắn vẫn còn một ít ‘nhân’, tuy rằng là không nhiều nhưng
vẫn có.
Ý nghĩ của Sở Hi Thanh là, giết những người này cũng được, báo thù cũng nhất
định phải báo, nhưng nhất định phải chờ đến khi lực lượng của hắn có thể chống
đỡ tất cả hậu quả thì mới có thể thực hiện.
Đương nhiên, nếu đến một ngày nào đó, tình thế đến mức độ bất đắc dĩ, cần một
mình Sở Hi Thanh chết để thiên hạ thái bình, vậy Sở Hi Thanh cũng sẽ không
ngồi chờ chết, hắn cũng có thể giết sạch thiên hạ để người nhà mình bình yên.
Chút ‘nhân’ trong lòng hắn, còn chưa đủ để hắn hi sinh bản thân mình cho
người trong thiên hạ.
Huống hồ, hắn còn muốn mượn đám người này để hoàn thành càng nhiều ‘nghi
thức’ hơn.
Sau đó, Sở Hi Thanh nhìn về phía Lệ Hiên của Thi Sơn tông: “Chiến sự nơi này
đã kết thúc, tà ma đã chết sạch, còn lại đều là hạng người không đáng lo. Lệ
tông chủ có thể chữa trị phong ấn rồi. Việc này liên quan đến mấy trăm vạn
bách tính quận Thái Sơn, xin quý tông tận tâm tận lực, không để hậu hoạn.”
Hắn đã chuẩn bị rời khỏi mộ Cơ Dương, quay lên mặt đất.
Mục đích của Sở Hi Thanh khi đến đây, một là vì lá cờ Nghịch Thần Kỳ, hai là
vì phong ấn nơi này.
Bây giờ lá cờ đã đến tay.
Phong ấn cũng không cần lo lắng nữa.
Đám người kia phá hoại phong ấn của mộ Cơ Dượng, chính là vì dẫn hắn vào
trong. Bây giờ âm mưu đã thất bại, đám người kia sẽ không tốn công vô ích
nữa.
Lệ Hiên nghe vậy thì nghiêm túc cúi đầu với Sở Hi Thanh: “Lệ mỗ tuân lệnh!
Tất sẽ không phụ lòng Đao Quân!”
Giọng nói của hắn bây giờ đã cung kính hơn trước nhiều. Trong lòng Lệ Hiên
cũng cực kỳ kính phục vị Vô Cực Đao Quân này.
Đám người gài bẫy Sở Hi Thanh kia, không thể nói là không ác, không thể nói
là không mạnh, nhân lực vật lực đều cực kỳ mạnh, thậm chí có thể nói là đáng
sợ.
Nhưng mà Sở Hi Thanh lại hóa giải dễ dàng, mặc kệ là trong mộ hay ngoài mộ,
tất cả đều bị hắn ứng phó ung dung, không tốn chút sức lực.
Thậm chí hành trình mộ Cơ Dương này, Sở Hi Thanh còn chưa ra tay, tất cả
phong ba bão táp đều bị trấn áp hết.
Lệ Hiên nghĩ thầm, nếu Huyết Nhai Đao Quân ngày xưa có thủ đoạn như Sở Hi
Thanh, chắc chắn sẽ không rơi vào cục diện bị các thần vây công và ngã xuống.
“Lệ tông chủ quá lời!” Sở Hi Thanh vừa nói đến đây, bỗng nhiên nghe thấy một
tiếng nổ vang.
Hắn quay đầu nhìn qua, phát hiện đó là Thiết Cuồng Nhân. Trọng kiếm của hắn
đã chém trúng vai đối thủ, toàn bộ thân thể và nguyên thần của đối thủ đều bị
chặt làm hai nửa.
Sở Hi Thanh không khỏi nhếch miệng.
Hành trình mộ Cơ Dương này, có thể nói là viên mãn.
Sau đó, chính là hồ Đông Dương. Không biết chiến sự bên đó thế nào rồi? Chu
Lương Thần chỉ huy thủy sư, có thể phá địch hay không?
Còn cả linh cơ thần bí trong lá cờ Nghịch Thần Kỳ nữa, nhất định phải lấy nó
ra…
Sở Hi Thanh nghĩ đến đây, độ cong của khóe môi càng rõ ràng hơn: “Sở mỗ còn
nhiều việc, liền đi trước một bước, nơi này phải nhờ Lệ tông chủ rồi.”
Nhưng không biết vì sao, Sở Hi Thanh còn chưa nói hết lời thì hang động lại
phát sinh biến cố.
Theo Sở Hi Thanh dừng bước, chung quanh lập tức xuất hiện một trận núi
chuyển đất sập.
Toàn bộ hang động đang sụp đổ, vô số đá vụn và bùn cát rơi xuống.
Mặt đất thì lại truyền ra một tiếng ‘oanh’, mấy cái ‘rắn’ màu đỏ như máu, to
hơn hai mươi trượng xuyên ra khỏi lòng đất, chúng nó đan xen xoay quanh,
giương nanh múa vuốt, ngăn chặn hai bên hang động.
Tất cả mọi người nơi này đều cầm binh khí lên, ngưng tụ võ ý, vẻ mặt đề phòng
nhìn đám ‘rắn’ đỏ tươi này.
Sở Vân Vân cũng nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc, nắm chặt Nghịch Thần Kỳ
trong tay.
Nàng cảm ứng được một nhân vật cực kỳ mạnh mẽ đang ẩn mình trong lòng
đất.
Thiên quy của người còn còn đạt đến cảnh giới Vĩnh Hằng!
Đó tựa như là một thần linh ở trên phàm thế!
Hai mắt Thời Tri Mệnh sáng ngời, tràn đầy hứng thú nhìn đám rắn kia.
“Quả nhiên, Sở Hi Thanh, nhớ lấy thứ kia giúp ta. Nếu ngươi có thể lấy được
thứ đó giúp ta, Thời mỗ sẽ có trọng thưởng!”
Sở Hi Thanh lại không lo được đến lời nói của Thời Tri Mệnh.
Hăn cảm ứng được một luồng thần niệm rộng lớn và hùng vĩ đến khó tin đang
nhẹ nhàng khóa chặt mình.
Tuy rằng đối phương không có ác ý, nhưng vẫn ép cho thần niệm của hắn gần
như tan vỡ.
Sở Hi Thanh chau mày, nhìn về phía trước.
Hắn nhìn thấy một bóng người nữ tính xuất hiện ở phía trước, bóng người này
chỉ là hư ảo.
Dáng người cô gái này yểu điệu, lại khoác áo đen, gương mặt cũng bị che đậy,
chỉ để lộ một đôi mắt trong veo, bình tĩnh nhìn vào hắn.
“Ngươi! Vẫn chưa thể đi!”
Thời khắc này, khí huyết trong cơ thể Sở Hi Thanh bỗng nhiên bành trướng,
quanh người phát ra một tiếng nổ.
Mười hai đạo long khí Xích Long trong cơ thể hắn như muốn xông ra ngoài!
Danh Sách Chương: