“Tính từ tháng ba đến giờ, Đổng gia thôn là tòa thôn trang thợ săn thứ sáu
chuyển đến dưới chân Tây Sơn.”
Phú trách di chuyển thợ săn chính là Lưu Nhược Hi, nàng chỉ xuống dưới ngọn
núi: “Ngài xem, vị trị và phòng ốc của thôn dân, còn cả tường bao của tòa thôn
trang này, đều là chúng ta dùng một số tiền lớn để mời một thuật sư có sở
trường về binh pháp ở trong quân đại thiết kế, chẳng những có thể đề phòng lũ
lụt, còn có nguồn nước, còn có thể chống đỡ tặc phỉ và yêu thú.”
“Đổng gia thôn bây giờ có tổng cộng 332 hộ, hơn hai ngàn người, mà trong
thôn có tổng cộng 650 phòng ốc, bộ phận còn lại để cho tiều phu mà chúng ta
chiêu mộ, đại đa số vẫn đang để trống.”
Sở Hi Thanh nghe vậy thì hơi gật đầu, thợ săn và tiều phu sống chung, chính là
kế sách của hắn.
Tiều phu chặt gỗ cho hắn, thợ săn thì vừa săn bắn vừa bảo vệ tiều phu.
Lúc này, Lưu Nhược Hi lại hơi cau mày: “Nhưng đám tù binh xây dựng phòng
ốc và tường thôn đều rất tức giận và oán hận, tuy rằng bắt đầu từ đầu tháng này,
chúng ta cũng cho bọn họ một chút tiền bạc, nhưng vẫn thường xuyên có người
chạy trốn và gây sự.”
“Ngươi có thể nói cho bọn họ biết, để bọn họ an tâm làm việc, chỉ cần mười hai
tòa thôn trang mới kia hoàn thành đúng thời hạn, chờ đến tháng năm thì ta sẽ
thả bọn họ đi.”
Sau đó, Sở Hi Thanh nhìn về phía trưởng thôn của Đổng gia thôn.
Đây là một trung niên bốn mươi tuổi, cũng là một thợ săn có tu vị thất phẩm
thượng.
“Đổng trưởng thôn, thợ săn của thôn các ngươi thế nào rồi? Phòng ốc đã ổn
thỏa chưa, muối và lương thực có sung túc hay không, tường thôn có kiên cố
không, có việc gì không ổn thì cứ nói. Nếu Sở mỗ đã nhận lời giúp các ngươi,
che chở các ngươi, đương nhiên sẽ an bài ổn thỏa.”
“Đường chủ đại nhân nhân đức trượng nghĩa, Lưu đàn chủ đã sắp xếp mọi
chuyện ổn thỏa, tất cả công việc đều rất thỏa đáng, tất cả mọi người trong thôn
đều rất hài lòng.”
Đổng thôn trưởng thật ra là rất vui mừng.
Hắn vốn tưởng rằng sau khi chuyển đến đây, thì sẽ phải gian khổ lập nghiệp, bắt
đầu lại từ đầu.
Nhưng nếu như có thể được Tây Sơn Đường che chở, thoát khỏi quận quân,
thương nhân và tặc phỉ hút máu, thì vẫn cực kỳ có lời.
Dù sao bọn họ cũng không có của cải gì, xây vài căn phòng đất cỏ lau là một
chuyện đơn giản với võ tu bọn họ.
Nhưng không ngờ Sở Hi Thanh còn phái người đến xây dựng phòng ốc bằng
gạch đá cho bọn họ, còn có tường bao quanh thôn để phòng ngự.
“Có điều . . .”
Trên mặt Đổng thôn trưởng hiện lên vẻ do dự: “Dạo này người của chúng ta vào
núi săn bắn, thì lại nhìn thấy bóng dáng của yêu tộc.”
“Yêu tộc?”
Sở Hi Thanh híp mắt, sau đó liền hơi suy tư mà nói: “Hợp tình hợp lý, các
ngươi nhất định phải chú ý khi săn bắn. Ngoại trừ dùng để ăn ra, cố gắng không
bắt các loại thú bình thường không bị ô nhiễm uế khí, đặc biệt là con cái.”
Không biết vì sao mà thế giới này có uế khí hoành hành, lưu động tại vùng sơn
dã.
Một khi phàm nhân ăn phải thịt thú bị ô nhiễm uế khí, nhẹ thì bệnh nặng, nặng
thì điên.
Tuy nhiên, giá trị của thú hoang bị ô nhiễm này vẫn rất cao. Da lông, nanh vuốt,
gân của chúng nó không khác gì thú hoang bình thường.
Ngoài ra, tốc độ sinh trưởng của Uế thú rất nhanh, bình thường chỉ cẩn năm ba
tháng là có thể từ con non đến trưởng thành, một lứa lại một lứa.
Thu nhập chủ yếu của thợ săn đều đến từ những Uế thú này.
Thật ra thế lực yêu tộc ở Tây Sơn không mạnh, chỉ có hai vị yêu tộc ngũ phẩm
tọa trấn.
Tuy nhiên Sở Hi Thanh cũng không có ý định chọc giận chúng, hắn còn bảo
tiều phu chặt một cây thì phải trồng một cây, hơn nữa còn không được chặt cây
cối từ mười năm trở xuống.
Yêu tộc trấn áp ở Tây Sơn, cũng là một sự hỗ trợ để càn quyết Uế thú tại Tây
Sơn.
Sở Hi Thanh vẫn muốn cùng tồn tại với chúng nó, không cần phải sát phạt lẫn
nhau.
Lúc này, hắn lại không tự chủ được mà nhớ đến con Bạch điêu (chồn tuyết) mà
hắn gặp được trong bí cảnh ở Lâm Hải.
Cũng không biết con chồn tuyết đã hóa hình giống hệt hắn kia thế nào rồi?
Sau đó, Sở Hi Thanh thu hồi tâm tư, quay sang hỏi trưởng thôn Đông gia thôn:
“Như vậy, lần này thỏa phạt Cửu Đao Ổ, thôn các ngươi có thể ra sức không?”
Vẻ mặt Đổng trưởng thôn trở nên nghiêm túc: “Đường chủ nhân đức, Đổng gia
thôn chúng ta cũng không hàm hồ. Thôn chúng ta có 332 hộ, có thể ra 320 tên
tráng đinh, hộ tống đường chủ đại nhân xuất chiến!”
Sở Hi Thanh nhất thời nở nụ cười thỏa mãn: “Tốt lắm!”
Hai tháng trước, ổ chủ Kinh Hồng Đao – Hạ Thanh Thiên của Cửu Đao Ổ và
trại chủ Mông Vân Sơn của Bạch Vân Trại đã chết tại Quỷ Khốc hạp.
Sau đó, cơ nghiệp của Cửu Đao Ổ và Bạch Vân Trại đã bị thủ tịch gia tướng Hề
Tuyền của Thượng Quan gia cướp đoạt.
Người này cưỡng ép đám tàn dư của Cửu Đao Ổ và Bạch Vân Trại lại với nhau,
chiếm cứ Cửu Đao Ổ, lại chiêu binh mãi mã, mua thuyền, nhân số đã đến hơn
hai ngàn, tạm thời là uy hiếp lớn nhất của Tây Sơn Đường.
Cái gọi là ‘há có thể để người khác ngủ ngáy bên cạnh giường’, huống hồ còn là
đám tặc phỉ có uy hiếp rất lớn này.
Sở Hi Thanh chắc chắn sẽ không cho phép Cửu Đao Ổ này có cơ hội lớn mạnh.
Vì vậy, sau khi hắn trở về Tây Sơn, vẫn luôn chuẩn bị thảo phạt Cửu Đao Ổ.
Mà lúc này, thế lực và nhân mã dưới trướng hắn đã vượt xa tháng trước, mà một
thân tu vị võ đạo của hắn cũng đã phát sinh biến hóa nghiêng trời.
Danh Sách Chương: