Phía tây Thiết Bích sơn mạch, núi đá cheo leo, thần sơn sừng sững.
Giữa dãy núi mây mù mờ mịt, có hai người đang đánh cờ trong một tòa đình đá.
Đây là hai người đàn ông trung niên có dung mạo tuấn tú.
Một người mặc áo trắng, mang theo một thanh trường đao màu bạc.
Dáng người hắn cao to, tóc trắng râu trắng mày trắng, ngay cả trâm cài tóc cũng
là màu trắng, khí chất đặc biệt, tiên phong đạo cốt.
Một vị khác thì lại hai má gầy gò, vầng trán cao thẳng, ánh mắt lấp lánh.
Khung xương của hắn khá to, mặc áo đen, tay áo phiêu phiêu, có vẻ tùng hình
hạc cốt, tiêu sái bất quần.
Thần thái của nam tử áo đen hờ hững, vừa hạ cờ vừa hỏi dò: “Hoài Thạch công
đang sợ?”
Trung niên áo trắng cũng không chú tâm vào ván cờ: “Vì sao Tần huynh lại hỏi
như vậy?”
“Lần này ngươi thật sự không nên đích thân ra tay, giao một thức mạnh nhất
cho Lý Vi Trần.”
Nam tử áo đen lắc đầu, khinh thường nói: “Không phải ta không hiểu khát vọng
muốn giao thủ một lần nữa với Mai Niệm Tuyết của Hoài Thạch công. Nhưng
mà một khi việc này bại lộ, chỉ sợ Thần Đao môn của các ngươi sẽ bị toàn bộ võ
lâm bắc vực coi là nhân gian.”
“Vậy cũng phải chờ bại lộ rồi nói tiếp, hi vọng Mai Niệm Tuyết còn có thể đi ra
Vạn Ma quật.”
Trung niên áo trắng hờ hững: “Hơn nữa, nói như vậy cũng không đúng, Vô
Tướng thần tông phong ấn cự thần, lấy máu tươi của cự thần, lại có chỗ tốt cho
Nhân tộc ta?”
“Bọn họ phong ấn càng lâu, mối họa càng lớn, sớm muộn gì cũng tạo thành
kiếp nạn lớn, để toàn bộ Thần Châu phải gánh chịu. Cái u ác tính này sớm muộn
gì cũng bùng phát, muộn không bằng sớm, bây giờ là lúc thích hợp.”
Nam tử áo đen nghe vậy thì bật cười: “Quả thực, lúc này Dạ Lang tộc đang
trọng thương, cự thần Bất Chu sơn tuy đã xuôi nam cứu viện, nhưng không thể
ở phía nam quá lâu, bọn họ sớm muộn gì cũng trở về Bất Chu sơn. Nhân tộc
chúng ta tạm thời không có đại địch ở phía bắc Vô Tướng thần sơn.”
“Tần Mộc Ca đại khái là không ngờ được, nàng quét ngang bắc vực là vì muốn
giảm bớt áp lực cho Vô Tướng thần tông, nhưng cũng làm cho chúng ta không
còn kiêng kị.”
Lúc này, nam tử áo đen lại nói một trận: “Vấn đề là, tuy rằng Hoài Thạch công
nghĩ như vậy, nhưng đám phàm phu tục tử kia chưa chắc đã nghĩ như vậy, bọn
họ chỉ cho rằng, Thần Đao môn các ngươi ám hại Vô Tướng thần tông, khiến
cho những cự thần này chạy trốn.”
“Thư Hoài Thạch ta cần phải để ý làm phàm phu tục tử đó sao?”
Trung niên áo trắng nhặt một quân cờ trắng lên, thưởng thức trong lòng bàn tay:
“THế gian bây giờ, chỉ có truyền thừa của Thần Đao môn mới có thể làm cho ta
để ý mà thôi.”
“Thần kiếp sắp đến, Thất Sát thần quân sắp hàng lâm kiếp số lần này không
phải một Huyết Nhai Đao Quân chết trận là có thể kết thúc.”
Nam tử áo đen cũng không còn tâm tư đánh cờ, hắn đi đến bên lương đình, nhìn
về phía biển mây xa xa.
“Đúng vậy, cửu cửu thần kiệp, cách Thiết Bích sơn mạch bị công phá đã 8100
năm. Trong mắt của những cự thần kia, nhân tộc chúng ta như cây cối trong
vườn, mỗi một quãng thời gian đều cần cắt tỉa. Miễn cho những cây cối này quá
tươi tốt, mà bây giờ, đã đến thời điểm cắt tỉa.”
Sau đó nam tử áo đen lại cười khổ nói: “Nhưng cái này tính là chuyện gì? Thần
linh còn chưa đến, chúng ta đã tự chặt một tay, tự mình cắt tỉa rồi.”
“Người đầu tiên hợp mưu với thần linh, gạt bỏ đại tướng vô song của nhân tộc
ta, không phải Tần huynh ngươi sao?”
Lời nói của trung niên áo trắng hàm chứa trào phúng: “Lực lượng của nhân tộc
ta vẫn còn quá yếu, đây là sự thật. Kết quả của chống đối chính là ngọc đá cũng
nát, tựa như hơn tám ngàn năm trước, núi sông vỡ nát, Thần Châu chìm nghỉm.
Nửa bên của phương bắc đều rơi vào tay Cự linh, ba mươi sáu châu sinh linh đồ
thán, ngàn tỷ dân đen bởi vậy mà chết khổ.”
Sau đó hắn lại ngước nhìn trời mây: “Bộ tộc ta vẫn cần tích trữ lực lượng, bây
giờ còn chưa đến lúc chọc giận bọn họ. Vạn Ma quật, chính là câu trả lời cho
các thần linh.”
“Tự chặt một đao trước, mời các thần giơ cao đánh khẽ đúng không?”
Nam tử áo đen cười một tiếng, ánh mắt thản nhiên: “Trước kia không lâu, ta
nghe được một lời đồn, có người nói Thất Sát thần quân đã lập ra một danh
sách, bao gồm hoàng triều Đại Ninh, tám đại môn phiệt võ đạo, sáu đại thần
tông nhất phẩm, năm đại ma môn nhất phẩm, còn cả tam đại Thánh tông lánh
đời, cao thủ Siêu Phẩm của những nơi này, đều nằm trên danh sách đó, được
xưng là Thất Sát bảng.”
“Vị Thất Sát thần quân kia muốn gạt bỏ bảy người trong đó, kiếp số này mới kết
thúc, nếu như chuyện Vạn Ma quật thành công, đó chính là ba người.”
“Đúng là có việc này!”
Trung niên áo trắng không ngại nói ra: “Cái này cũng có quan hệ với ‘nghi
thức’ của Thất Sát thần quân, hắn cần nhờ vào đó để tiến thêm một bước, tăng
cường thần lực.”
“Còn có chuyện này thật ư?”
Nam tử áo đen hơi sững sờ, sau đó lại thổn thức: “Thì ra là vậy, nhưng các
ngươi làm như vậy, không sợ đắc tội với vị Nhân hoàng trước kia sau lưng Vô
Tướng thần tông sao? Không sợ đắc tội với Mộc Kiếm Tiên đã đăng thần?”
Sở dĩ Vô Tướng thần tông yên ổn phát triển hơn vạn năm qua, hùng cứ số một
chính đạo, tự nhiên không chỉ dựa vào mấy võ tu Siêu Phẩm kia rồi.
Danh Sách Chương: