Mục lục
Bá Võ - Khai Hoang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, lại có một tia sáng bay lên từ trong đám người.
Sở Hi Thanh giơ tay lên, chộp vào trong tay.
Đó chính là Bạch Tiểu Chiêu.
“Tiểu Chiêu, ngươi về rồi? Nhanh vậy sao?”
Sở Hi Thanh đưa nàng lên đỉnh đầu của mình.
Sau khi tranh đấu tiên cung kết thúc, hắn cũng liên lạc với Bạch Tiểu Chiêu, để
cho đoàn người Lê Sơn trốn vào tiên cung.
Nhưng Bạch Tiểu Chiêu lại không đồng ý.
Khi đó Hàm Quang phu nhân bị thương nặng, Bạch Tiểu Chiêu nhất định phải
hộ tống nàng về Lê Sơn để chữa thương.
Thật ra chữa thương ở trong Vân Hải tiên cung cũng được.
Nhưng hình như vị Hàm Quang phu nhân kia không muốn nợ Sở Hi Thanh.
Bạch Tiểu Chiêu đang định trả lời, liền nhìn thấy tiểu Tóc Húi Cua thò đầu ra từ
vạt áo của Sở Hi Thanh, nhìn nàng đầy bất mãn.
Nàng không khỏi ‘chậc’ một tiếng, nghĩ thầm con Nhai Tí này cuối cùng cũng
có thể đi ra ngoài rồi sao?
Cái tên này rốt cuộc cũng có thể khiêu chiến vương tọa của nàng.
Bạch Tiểu Chiêu lại rất bình tĩnh.
Nàng rõ ràng là thú thể, cũng không biết móc từ đâu ra một viên trái cây to bằng
nắm tay, rồi đưa về phía tiểu Tóc Húi Cua.
Sở Hi Thanh liếc mắt nhìn qua, kinh ngạc nói: “Đây là Phong đào của Lê Sơn?
Thứ tốt nha.”
Có người nói đó là một gốc sinh linh tiên thiên, niên đại còn trước cả Bàn Cổ
khai thiên.
Sau khi Lê Sơn Lão Mẫu có được nó thì vẫn tỉ mỉ chăm sóc, bây giờ cũng chỉ
có mười bảy cây.
Linh đào của chúng có thể tăng cường yêu lực hệ Phong, còn có thể giúp người
tu hành công pháp hệ Phong gia tăng chân nguyên, thậm chí còn có thể gia tăng
tuổi thọ nhất định, cực kỳ quý giá.
Sau khi tiểu Tóc Húi Cua tiếp nhận, nó vô cùng ngờ vực mà đánh giá trái cây
trong tay mình.
Đầu tiên, nó ngửi một cái, sau đó cắn một miếng nhỏ để thăm dò.
Một cái chớp mắt tiếp theo, hai mắt của tiểu Tóc Húi Cua sáng rực.
Trái cây này giòn tan, rất ngọt!
Bạch Tiểu Chiêu dùng Phong đào để đuổi tiểu Tóc Húi Cua, lúc này mới trả lời
Sở Hi Thanh: “Ta trở về từ ba ngày trước, ta chờ rằng phải chờ ở Lê Sơn một
thời gian. Kết quả ta nộp thần ấn lên, Lão Mẫu không những không nổi giận vì
nhiệm vụ thất bại, mà còn khen ngợi ta một trận.”
“Sau đó Lão Mẫu còn đích thân ra tay giúp ta tăng tu vị, còn luyện hóa tất cả
dược tính tích trữ trong cơ thể, lại còn cho ta rất nhiều thứ tốt.”
Nàng thò móng vuốt ra, quơ quơ ở trước mặt Sở Hi Thanh: “Ngươi xem, còn có
cái này.”
Sắc mặt Sở Hi Thanh nhất thời đen xì.
Trên móng vuốt của Bạch Tiểu Chiêu là một cái nhẫn nho nhỏ.
Đây là tử thể của một pháp khí không gian, Bạch Tiểu Chiêu không chỉ có thể
dùng thứ này để chạy trốn, chiến đấu, mà còn có thể chứa đồ.
Lúc trước, hai người Sở Vân Vân và Lục Loạn Ly cũng được mỗi người một
cái, không ngờ Bạch Tiểu Chiêu cũng có.
Sở Hi Thanh hít một hơi thật sâu, lại nghĩ đến những chí bảo nạp vật mà mình
giao cho Ngự Vân Tưởng.
Tổng cộng phải mười cái, bao quát nhẫn, vòng tay, túi gấm. . . sau khi tinh
luyện sẽ được rất nhiều tài liệu tốt.
Dự tính là mười lăm ngày sau có thể tinh luyện xong, lại mười lăm ngày nữa là
có thể tế luyện thành pháp khí.
Khi đó hắn cũng có thể nắm giữ chí bảo nạp vật đầu tiên của mình.
Ngự Vân Tưởng cho hắn hai lựa chọn, một là luyện chế một vòng tay Càn
Khôn, có thể mang theo bên người, nhưng không gian bên trong khá nhỏ, chỉ
khoảng năm thước vuông.
Hai là luyện chế một cái Thái Hư Bàn, cộng thêm một nhẫn Càn Khôn.
Trong đó, Thái Hư Bàn làm chủ thể, bình thường sẽ gửi ở Vô Tướng thần sơn,
nhẫn Càn Khôn là tử thể, có thể mang bên người. Không gian trong Thái Hư
Bàn rất rộng lớn, dài rộng trên dưới đều là hai trượng hai thước, sau này còn có
thể mở rộng thêm.
Dù sao mang một cái không gian chạy loạn khắp nơi, mà mang một cái cửa vào
của không gian, độ khó của hai cái là hoàn toàn khác nhau.
Sở Hi Thanh đương nhiên lựa chọn cái sau.
Hắn muốn mang phù lục, đan dược và các loại vũ khí, mấy thứ này cũng không
chiếm diện tích, bốn thước vuông cũng đủ dùng.
Nhưng pháp khí không gian nha, đương nhiên là càng rộng càng tốt, ai mà
không muốn mang theo nhiều thứ chứ?
Ngoài ra, Thái Hư Bàn còn có một chỗ tốt khác, chính là có thể cung cấp và bổ
sung bất cứ lúc nào.
Ví dụ như hắn thiếu phù lục, thì có thể bảo Lưu Nhược Hi đang trông coi Thái
Hư Bảo đi mua phù lục rồi nhét vào trong đó.
Nếu như đi ra ngoài mà thèm ăn cái gì đó, có thể bảo Lưu Nhược Hi làm cơm
nước từ trước rồi nhét vào trong đó.
Cái này rất thuận tiện.
“Thì ra là như vậy.”
Sở Hi Thanh âm thầm cảm khái.
Bạch Tiểu Chiêu vừa nói như vậy, hắn mới phát hiện yêu lực của nàng đã tiếp
cận 1800 năm, đã là tứ phẩm!
Chỉ là thân thể còn chưa theo kịp, cần thời gian nhất định đễ diễn biến và tẩm
bộ. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK