Mục lục
Bá Võ - Khai Hoang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Trường Sinh tiếp tục tìm kiếm đầu nguồn của giọng nói kia, còn cả chân
thân của vị chiến soái bên Bất Chu sơn.
Một lát sau, trong mắt hắn bỗng nhiên hiện ra một vệt kỳ dị.
Hư không trước mặt Lý Trường Sinh bỗng nhiên vặn vẹo, khoảng cách 9200
trượng bị hắn rút ngắn lại còn một thước.
Khi Lý Trường Sinh nhảy đến, vừa hay nhìn thấy một Cự linh cao 140 trượng
đang ngồi xổm dưới mặt đất, mượn tướng sĩ chung quanh để ẩn nấp.
Bọn họ nhìn lẫn nhau một chút, song phương chợt tuôn ra tiếng ‘cheng’, tia lửa
bắn ra bốn phía hư không, cương lực cuồng loạn.
Ít nhất 300 tên tướng sĩ Cự linh ở chung quanh bị cương lực của bọn họ đánh
nát, mặt đất thì lún sâu đến ba mươi trượng, tạo thành một hố sâu rộng trăm
trượng. Giữa bầu trời cũng xuất hiện một đám mây hình nấm cực lớn.
Lý Trường Sinh bạo phát, trượt lùi hơn hai trăm trượng ở không trung, va nát 27
Cự linh, lúc này mới đứng vững lần nữa.
Nhưng đúng lúc này, đối thủ mà hắn vất vả lắm mới tìm thấy đã biến mất.
Sức chiến đấu của vị chiến soái Cự linh kia cao đến Siêu Phẩm, không ngờ lúc
này lại hóa thành một đoàn ánh sáng, ẩn giấu trong vạn quân lần nữa.
Lý Trường Sinh chợt cảm thấy lồng ngực khó chịu.
Hắn tiếp tục quét mắt nhìn chung quanh: “Các hạ sợ hãi như vậy, giấu đầu lòi
đuôi như vậy, cũng xứng xưng Siêu Phẩm? Xứng xưng chiến soái? Bất Chu sơn
các ngươi đều là hạng chuột nhắt như này sao?”
Người kia lại không cho là nhục, bình tĩnh nói: “Hư danh mà thôi, cần gì để ý?
Giữ được tính mạng mới là quan trọng nhất. Ngươi cầm Thần Vọng kiếm trong
tay, trừ Ngô hoàng ra thì không có kẻ nào ở Bất Chu sơn là đối thủ của ngươi.
Ta không cần vứt mạng vì chút hư danh đó.”
Mấu chốt là bí pháp ‘Ngưng Huyết tụ mạch’ không hề có tác dụng trước mặt Lý
Trường Sinh.
Lý Trường Sinh cũng rất bất đắc dĩ.
“Ngươi cái tên tạp chủng này, đúng là rất tự hiểu lấy mình.”
Hắn không cam lòng mà lau vết máu trên khóe môi, nghĩ thầm da mặt con Cự
linh này quá dày, có lẽ còn vượt qua hắn và Kiến Nguyên đế.
Sau đó, Lý Trường Sinh lại liều lĩnh bị vô số xạ thủ bắn phá, tiếp tục bay cao
đến mười trượng.
Hắn nhìn vô số Cự linh khổng lồ ở chung quanh, trong lòng lại càng bất đắc dĩ
hơn.
Thực sự là quá nhiều, giết không hết!
Bình Thiên Kiếm có thể giúp hắn không ai địch nổi, vạn quân tránh lui, nhưng
lại không thể giết hết mấy trăm vạn đại quân ở đây.
Nếu như chiến tiếp, chỉ sợ sẽ bị đám Cự linh này dây dưa đến chết, giống như
Huyết Nhai Đao Quân ngày đó.
Chỉ có Nhai Tí Đao. . .
Lý Trường Sinh không khỏi nghiêng đầu nhìn về phía nam.
Lúc này, Sở Hi Thanh chắc hẳn là đã tiến vào Vạn Ma quật.
Không biết khi nào vị sư điệt này của hắn mới có thể đến đây?
Kiếp số này, không chỉ Vạn Ma quật cần sư điệt ra tay hóa giải, mà mấy trăm
vạn đại quân Cự linh nơi này cũng cần hắn trấn áp.
Chỉ có Thần Ý Xúc Tử Đao của sư điệt mới có thể trấp áp mấy trăm vạn đại
quân.
Dựa vào sự giúp đỡ của đám người bọn họ, có lẽ Sở sư điệt có thể bày ra nửa
phần phong thái lúc toàn thịnh của Huyết Nhai Đao Quân!
Dù chỉ là nửa phần, cũng đủ để hắn vô địch tại chiến trường phương bắc!
. . .
Lúc này, Sở Hi Thanh đúng là đã tiến vào trong Vạn Ma quật.
Bên trong hang động âm u u ám, trăm gãy ngàn vòng, tựa như mê cung.
Nhưng Huyết Nhai thần đao lại rất quen thuộc với nơi này.
Dưới sự chỉ dẫn của đao linh, Huyết Nhai thần đao nhanh chóng qua lại, hoàn
toàn không coi đám yêu ma ở ven đường ra gì.
Thần ý của hắn lướt quá, đám yêu mà do huyết sát và dị lực của thần linh tạo
thành này đều bốc hơi, hóa thành từng sợi khí đen rồi tan trong trời đất.
Khoảng nửa khắc sau, Sở Hi Thanh đi đến một không gian khổng lồ bên trong
hang.
Nơi này rộng khoảng hai ngàn trượng, cao cũng khoảng trăm trượng.
Vách tường bốn phía cực kỳ bóng loáng, tựa như là bị đao gọt, toàn bộ tựa như
một tòa cung điện khổng lồ.
Nơi trung ương là một vực sâu không thấy đáy, phía dưới là ao máu mãnh liệt,
mực nước chỉ cách miệng không đến ba mươi trượng, còn có vô số yêu mà nhảy
ra ngoài, kết bè kết lũ, kẻ trước người sau mà nhào về phía miệng giếng.
Tố Phong Đao tọa trấn ở bên trên miệng giếng, nàng điều khiển tám thành loan
đao bán nguyệt màu trắng bạc, hóa thành bão táp, nước giội không vào, châm
chen không lọt, chém giết tất cả yêu mà cố gắng lao ra khỏi miệng giếng.
Sở Hi Thanh lựa chọn đến miệng giếng nơi này.
“Ngươi đến rồi?”
Khi Sở Hi Thanh tiếp cận miệng giếng khoảng 80 dặm thì Tố Phong Đao cũng
cảm ứng được.
Nhưng nàng vẫn chờ Sở Hi Thanh bước vào nơi này, thì mới chuyển mắt nhìn
qua.
“Xem ra ngươi thật sự học được Thần Ý Đao Tâm rồi!”
Sở Hi Thanh càn quét yêu ma sát linh ở ven đường, là dùng thủ đoạn Thần Ý
Xúc Tử Đao.
Sở Hi Thanh đi đến không trung miệng giếng, ôm đao thi lễ: “Đệ tự bái kiến sư
tôn, đệ tử may mắn học được thức thứ nhất của Thần Ý Xúc Tử Đao, không để
trưởng bối trong tông thất vọng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK