Nhưng khi Sở Hi Thanh đi đến cửa, lại phát hiện Nam Cực Tinh Quân đã rời
khỏi tranh đấu từ bao giờ.
Hắn chắp tay sau lưng, đứng cách đó ngàn trượng nhìn Sở Hi Thanh, và cả Tư
Hoàng Tuyền trên ngự đài sau lưng Sở Hi Thanh.
“Thú vị!”
Hai mắt Nam Cực Tinh Quân lấp lóe thần quang, quan sát toàn thân Tư Hoàng
Tuyền, cảm ứng khí cơ quanh người nàng: “Tình hình của nàng bây giờ rất kỳ
lạ, sau khi mất hai cánh âm mạch, một thân nguyên lực lại hơi suy sụp, nguyên
thần không hề tổn hại, hơn nữa sinh mệnh nguyên lực trong cơ thể lại bạo phát
mạnh mẽ hơn. Cái này rất kỳ quái, khiến người kinh ngạc…”
Hắn vừa nói chuyện vừa trầm ngâm phỏng đoán, chốc lát sau lại rùng mình một
cái: “Chư vị, ngừng tay, đôi cánh này thực ra không là gì cả. Nếu như ta đoán
không sai, đôi cánh này chỉ là chìa khóa, là chìa khóa để thu được lực lượng
chân chính của Thiên Nại Lạc!”
Các thần đang chiến đấu ác liệt, nghe vậy thì lại nửa tin nửa ngờ.
Nhưng bọn họ vẫn ăn ý mà giảm cường độ giao thủ, chuyển tầm mắt về phía Tư
Hoàng Tuyền.
Trong khoảnh khắc này, da thịt và chiến giáp sau lưng Tư Hoàng Tuyền chợt
tràn ra. Hai hàng gai xương màu trắng đột nhiên kéo dài ra từ vai của nàng.
Ban đầu chỉ là gai xương mà thôi, nhưng sau đó những xương cốt này bắt đầu
sinh trưởng và mở rộng, chúng nó kết hợp lại với nhau, chớp mắt đã hình thành
hai mảnh cánh xương cực lớn.
Toàn bộ cánh xương hiện ra màu trắng bệch, phía trên còn có những kinh mạch
màu đỏ như máu quấn quanh. Mà theo xương cánh mở rộng đến tám trượng và
từ từ thành hình. Vô số ánh huỳnh quang màu xanh lá và khí đen bắt đầu quấn
quanh bên ngoài cánh, bản thân xương cánh thì lại tỏa ra hào quang màu đỏ
thẫm, lóng lánh như kim cương máu.
Nó cũng giống như đôi cánh âm mạch lúc trước, khí thế hùng vĩ, tỏa sáng lung
linh, cực kỳ tinh xảo và hoa lệ.
Cùng lúc đó, một con chim khổng lồ màu đen xuất hiện ở sau lưng Tư Hoàng
Tuyền.
Hình thể của nó cực kỳ tương tự với Cửu Phượng trong truyền thuyết, có thân
thể cực kỳ duyên dáng, lông chim dù là màu đen, lại trong suốt và sáng ngời,
cực kỳ xinh đẹp.
Quanh thân con chim khổng lồ màu đen là một ngọn lửa màu đen, lực lượng
sinh và tử đồng thời ẩn chứa bên trong.
Nó còn có chín cái đầu, mỗi một cái đầu đều có một cái mào thật dài, khí chất
cực kỳ cao quý và uy nghiêm.
Chim khổng lồ màu đen đã mất đôi mắt, nhưng ngọn lửa màu đen bên trong đó
lại cực kỳ khiếp người.
“Minh hoàng? Đây là Thiên Nại Lạc? Thiên Nại Lạc thế mà lại là Minh
hoàng?”
Nam Cực Tinh Quân hơi kinh hãi, sau đó lại bừng tỉnh, trong lời nói còn ngậm
lấy một tia vui mừng: “Thì ra là vậy! Thì ra là vậy! Cái gọi là âm Hậu - Thiên
Nại Lạc, thế mà lại là hậu duệ của Phượng Hoàng, con gái của thiên đế! Chim
Cô Hoạch đúng không? Vì vậy đây mới là lực lượng chân chính mà Thiên Nại
Lạc để lại cho ngươi!”
Ánh mắt của hắn càng khát vọng hơn.
Nếu như nói Sinh Nguyên chi pháp của Thiên Nại Lạc chính là thứ hắn bắt buộc
phải lấy được.
Vậy thì bây giờ, Nam Cực Tinh Quân đồng ý trả bất cứ cái giá nào để lấy được
thứ này.
Chỉ cần lấy được đôi cánh xương này, và cả hài cốt của Minh hoàng, hắn không
chỉ có thể tìm hiểu ảo diệu của Niết Bàn, mà còn có thể nhờ vào đó để áp chế
toàn bộ bộ tộc Phượng Hoàng.
Cửu Phượng, Thanh Loan, Hồng Hộc, Chu Tước… tất cả những cường giả này,
đều để cho bản thân hắn sử dụng!
U Đô và Hắc Thủy ở bên cạnh cũng sáng mắt lên. Bọn họ không hẹn mà cùng
ngừng chiến, thần lực vô biên bắt đầu lan tràn về phía cung điện.
Tư Hoàng Tuyền muốn dung hợp lực lượng của Minh hoàng, vậy phải cần một
thời gian rất dài, bọn họ vẫn còn cơ hội!.
Tuy nhiên, khi thần lực của bọn họ mới tiếp xúc với cửa cung, lại bị từng mảng
từng mảng đao cương như gương bạc phản xạ lại.
Ánh mắt của các thần cũng đều nhìn về phía Sở Hi Thanh đang đứng trước cửa
điện.
“Đi chết!”
Thần Ba Tuần hét một tiếng, rồi lập tức xông lên chém một đao về phía Sở Hi
Thanh.
Hắn và Sở Hi Thanh có thể nói là thù mới hận cũ, tất sẽ dốc hết sức vào một
đao này, một thân thiên quy mạnh mẽ đã ép nát toàn bộ không gian chung
quanh.
Ánh mắt U Đô chúa tể cũng lạnh lẽo như băng, hắn thao túng thiên quy, khiến
cho Sở Hi Thanh bị Suy Kiệt.
Chiến khôi Thôn Tà phía sau hắn cũng vung quyền về phía Sở Hi Thanh.
Vị Vô Cực Đao Quân này, Nhân hoàng nửa cái Thần Châu này, cũng là kẻ hắn
muốn diệt trừ.
Lúc trước vì tranh cướp hai cánh âm mạch nên không rảnh quan tâm.
Thời điểm này… rất đúng lúc!
Hắc Thủy chúa tể cũng nhếch miệng cười, mắt hiện u quang.
“Không biết tự lượng sức mình!”
Vô số dương liễu màu đen trút xuống như thủy triều, chúng như những chiếc roi
dài đánh về phía Sở Hi Thanh.
Trong khoảnh khắc này, mấy vị thần linh đều ăn ý, liên thủ hợp lực.
Bọn họ gần như không giữ sức nữa, chỉ cầu giải quyết vấn đề trong chớp mắt,
giải quyết mối sỉ nhục và đại họa của bộ Cự linh.
Chỉ có người đá kia đứng yên tại chỗ, hắn ngạo nghễ tại chỗ, khoanh tay đứng
nhìn vào bên trong cung điện.
Danh Sách Chương: