Mà ngay khi Sở Hi Thanh quẳng đồng tiền lên, hai huynh đệ Hồ Khản và Hồ
Lai cũng đã chọn được một vị trí tốt nhất, đang dốc sức dựng trận pháp.
Hồ Khản vừa vội vàng triển khai trận bàn vừa nói: “Sở huynh đệ cũng thật là,
cho chút thời gian đi mà, dù chỉ một chút thôi cũng được. Vì sao vừa gặp mặt
liền đánh rồi?”
Lần này, Thiên Cơ lão nhân yêu cầu hai người bọn họ ghi chép toàn bộ trận
chiến này bằng hình ảnh.
Sau đó, hai người bọn họ mới dựng được một nửa, thì hai người này đã sắp bắt
đầu rồi.
Hồ Lai cũng bận đến tối mắt tối mũi, từng viên từng viên linh thạch rơi xuống,
đồng thời tìm vui trong khổ: “Huynh trưởng, ngươi nói ai sẽ thắng? Ta thấy bọn
họ đều rất tự tin.”
“Ta tự nhiên hi vọng Sở Hi Thanh sẽ thắng, chỉ là. . .”
Hồ Khản tranh thủ liếc mắt nhìn về phía hai người kia: “Cách trận chiến với Tử
Mi Thiên Quân – Thủy Như Ca mới mấy tháng thôi.”
Hơn nữa, Vạn Kiếm Sinh còn nói là sẽ dùng toàn lực trong trận chiến này,
không hề phong ấn tu vị.
Hắn rất khó thuyết phục bản thân mình coi trọng Sở Hi Thanh.
“Có điều, ta phát hiện Sở Hi Thanh có một chút rất kỳ quái. Hắn càng nổi danh,
càng được muôn người chú ý, thì thực lực lại càng mạnh.”
“Huynh trưởng cũng phát hiện?” Hai mắt Hồ Lai sáng ngời: “Ta đoán là trong
này nhất định có nguyên nhân, ngày xưa hắn để chúng ta giúp hắn dương danh,
chỉ sợ không chỉ là yêu thích danh lợi đâu.”
Trong khi hai người nói chuyện, đồng tiền kia đã rơi xuống đất.
Khoảnh khắc này, đại đa số người ở sơn môn đều nín thở.
Eo của Vạn Kiếm Sinh cũng phát ra một tiếng ‘cheng’, một thân khí tức như
cầu vồng.
Lúc này, hắn lại phát hiện tay của Sở Hi Thanh vẫn dừng lại ở chuôi đao, tuy
rằng ngưng thần đề phòng, nhưng lại không có ý định rút đao.
Vạn Kiếm Sinh hơi khó hiểu, nhưng vẫn không do dự, một đao chém qua.
Hắn xuất thân từ thợ săn, lớn lên ở phía nam Tuyệt Bích sơn mạch, trong nhà
dựa vào săn thú hoang và yêu loại để sống.
Từ nhỏ Vạn Kiếm Sinh đã quen với việc giết chóc, chắc chắn sẽ không vì con
mồi bất cẩn mà nương tay.
Sở Hi Thanh đối mặt với hắn, thế mà lại không rút đao trước, thậm chí còn
đứng im không nhúc nhích.
Cũng không biết là người này bị dọa sợ, hay là quá tự nhìn với Bá thể của mình,
lười nhúc nhích. . .
Tuy nhiên, mặc kệ là loại loại, thì đều đáng chết!
Trong lồng ngực Vạn Kiếm Sinh tràn đầy lửa giận.
Hắn rất ít khi có loại tâm trạng này khi đối địch.
Bởi vì những đối thủ kia của hắn đều không thể để hắn coi trọng.
Sự thật cũng là như thế, trong đám người cùng thế hệ, chưa có kẻ nào đỡ được
mười đao của hắn.
Một đám rác rưởi mà thôi, còn cần để ý sao?
Cho đến hôm nay, hắn phát hiện đối thủ của mình lại cuồng ngạo đến mức coi
thường cả hắn.
Thế gian này lại có người ngu xuẩn và tự đại như vậy sao?
Ngay khi đao của Vạn Kiếm Sinh chém đến trước người Sở Hi Thanh, thì bỗng
nhiên phát ra một tiếng ‘đang’ vang vọng.
Giống như tiếng nổ của sắt thép giao kích.
Thanh Thôn Linh đao trong tay Vạn Kiếm Sinh rõ ràng là chém vào cương khí
hộ thể của Sở Hi Thanh, nhưng lại như đang giao phong với một trường đao
chân chính.
Ngay khi tiếng ‘đang’ vang lên, con ngươi của Vạn Kiếm Sinh bỗng nhiên co
rút lại, hắn phát hiện một đao này bị phản xạ trở về, còn cộng thêm cả lực phản
chấn nữa.
Thần Đao Ma Quân - Vạn Kiếm Sinh bất ngờ không kịp chuẩn bị, không thể
không trượt lùi về phía sau để hóa giải lực đạo.
“Nhai Tí Đao?”
Vạn Kiếm Sinh giật mình nhìn về phía Sở Hi Thanh, nhìn một thân cương lực
hộ thể dày đặc của hắn.
Sở Hi Thanh tiếp tục đè chuôi đao, đứng im không nhúc nhích, ngậm lấy vài
phần tò mò mà nhìn Vạn Kiếm Sinh: “Đây chính là Thôn Thiên Vô Tẫn Đao
của ngươi? Miễn cưỡng có thể lọt vào mắt. Nhưng nếu như ngươi chỉ có chút
bản lĩnh này, thì hôm nay ta không cần rút đao.”
Tròng mắt của Vạn Kiếm Sinh nhất thời trợn trừng lên, hắn cảm thấy trái tim
mình như bị bóp nghẹt.
Một cảm giác nhục nhã đến cực điểm chợt xuất hiện, nương theo đó là lửa giận
vô cùng vô tận và thô bạo, điên cuồng.
Huyết diễm màu đen bỗng nhiên dấy lên ở bên ngoài cơ thể Vạn Kiếm Sinh.
Vá hầu như cắn nát hàm răng của mình: “Làm thịt ngươi!”
Hắn lại múa đao lên, tất cả vật chất trong phạm vi ba trượng đều bị thôn phệ,
ngay cả thời gian và không gian cũng vặn vẹo, chuyển hóa thành lực lượng của
Vạn Kiếm Sinh.
Đồng thời, một bóng mờ Thao Thiết cực lớn cũng xuất hiện ở sau lưng hắn.
Mặt người thân dê, mắt ở dưới nách, răng hổ móng người, tiếng gào như tiếng
trẻ con.
“Coong!”
Đao cương của hai người lại giao phong, đao của Vạn Kiếm Sinh vẫn bị phản
xạ trở về.
Sở Hi Thanh không chỉ phản xạ lực lượng của hắn, mà còn phản xạ cả thiên quy
Thao Thiết trên thân đao của Vạn Kiếm Sinh.
Nội tâm Vạn Kiếm Sinh hơi chìm xuống, nhưng đao thế lại càng cuồng càng
mạnh hơn.
Thanh Thôn Linh đao trong tay hắn đã chém ra một mảnh ánh đao dày đặc như
bão táp, chỉ chớp mắt đã chém hơn bốn trăm đao, thanh thế cực kỳ kinh người,
tất cả đều chém vào cương lực hộ thể của Sở Hi Thanh.
Lúc này, chỉ những mảnh vỡ đao cương tràn ra ngoài, cũng làm cho mặt đất
xuất hiện vô số hố to to nhỏ nhỏ.
Danh Sách Chương: