Mục lục
Bá Võ - Khai Hoang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Loạn Ly không thèm để ý đến hắn.
Nàng chắp tay sau lưng, nhìn Vấn Tố Y ở sau lớp băng, thản nhiên nói: “Ta đến
chiêm ngưỡng một phen, dù sao đây cũng là nhân vật chứng đạo Vĩnh Hằng
trong mấy ngàn năm qua của nhân tộc ta. Huống hồ nàng còn là khách khanh hộ
pháp của Vân Hải tiên cung ta.”
Thật ra thì khi đó đầu óc nàng trống rỗng, không suy nghĩ gì liền kết thúc bế
quan.
Vừa hay lại biết Tông Tam Bình muốn chạy đến đây, Lục Loạn Ly lại mơ mơ
màng màng đi lên thuyền.
Mãi đến khi bay được nửa đường, thì Lục Loạn Ly mới tỉnh lại.
Lúc này nàng cũng lời xuống thuyền.
Nàng muốn nhìn bà già không biết xấu hổ sống 900 năm này đã làm thế nào để
quyến rũ Sở Hi Thanh?
Bọn họ… hai người bọn họ còn làm việc không biết xấu hổ như vậy.
Lục Loạn Ly nhịn không được mà nghiến răng nghiến lợi.
Sở Hi Thanh hiểu rõ, nha đầu này đang tức giận đây.
Hắn làm bộ không biết gì, vuốt cằm nói: “Dù sao cũng là người sánh vai với
Huyết Nhai Đao Quân nha. Nhưng thành tựu sau này của Loạn Ly ngươi nhất
định sẽ vượt qua nàng, là thuật võ song tu mà chỉ mười năm đã vào tứ phẩm
thượng, tốc độ tu luyện này quả thực là chưa từng có. Lại thêm bảy tám năm
nữa, Loạn Ly liền có thể đăng đỉnh nhất phẩm, xung kích Siêu Phẩm.”
Con đường tu hành tương lai của nha đầu này quả thực là đường cao tốc, thuật
võ song tu càng về sau càng nhanh, thậm chí còn nhanh hơn võ tu một đường.
Sở Vân Vân chỉ dùng 13 năm để vào nhất phẩm thượng, Lục Loạn Ly thuật võ
song tu lại chỉ dùng khoảng 17 năm là có thể bước vào cảnh giới đó, có thể nói
là thiên tư kinh người.
Lục Loạn Ly không khỏi ‘hắc’ một tiếng.
Nàng âm thầm cười gằn, nghĩ thầm đừng tưởng tâng bốc ta vài câu, nói vài lời
ngon ngọt, là ta sẽ tha thứ cho ngươi!
Sở Hi Thanh lại bỗng nhiên bắt lấy tay nhỏ của nàng: “Loạn Ly, nếu tương lai
phu thê chúng ta có thể chứng đạo Vĩnh Hằng như nàng, há không phải vui
sướng?”
Phu thê?
Còn nữa, cái tên này nắm tay nàng làm gì, còn có mấy người ở đây kìa!
Mặt Lục Loạn Ly nhất thời đỏ chót, trên đầu bốc khói, nàng nói cũng không rõ
ràng: “Ngươi, ngươi, ngươi nói cái gì? Ngươi đến cùng là đang suy nghĩ cái gì?
Phu thê cái gì? Ai phu thê với ngươi? Ngươi chớ nói lung tung!’
Sở Hi Thanh nhìn vẻ mặt này của Lục Loạn Ly.
Lòng thầm nói quả nhiên trước kia đi sai đường, đối với nha đầu này, trực tiếp
một chút là tốt nhất.
Nói thẳng, một lời chọc thủng.
Trên mặt Sở Hi Thanh lại hiện ra vẻ kinh ngạc: “Chẳng lẽ Loạn Ly không
nguyện ý gả cho ta?”
“Ha ha!”
Lục Loạn Ly tức đến cười, nàng mạnh mẽ kéo tay ra: “Ai muốn gả cho ngươi?
Ngươi quả thực là nằm mơ giữa ban ngày, đừng hòng! Ta sẽ gả cho ngươi? Trừ
phi não ta bị nước vào! Tả cho cho ngươi, ta chính là một con…một con…”
Lục Loạn Ly chợt dừng lại.
Nàng cũng lười để ý đến tên này, trực tiếp quay người đi về phía khoang
thuyền.
Bề ngoài thì Lục Loạn Ly thở phì phò, trong đầu cũng đang mắng Sở Hi Thanh
vô liêm sỉ, mặt dày…
Nhưng không biết vì sao mà trái tim nàng cứ đập ‘thình thịch’.
“Chính là một con heo? Loạn Ly, lời này là ngươi nói đấy nhé!” Sở Hi Thanh
hai tay chống nạnh, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Không nên nói chết, bằng không sau
này không kịp đổi ý!”
Lục Loạn Ly nghe vậy không khỏi nghiến răng, nàng quay người đi về, đá cho
hắn một cước.
Một cước còn không hết hận, Lục Loạn Ly liền mạnh mẽ đạp lên chân Sở Hi
Thanh vài lần.
Sở Hi Thanh không khỏi cười thầm.
Nha đầu này căn bản là không phá nổi ngoại cương của hắn.
Trong chớp mắt, một loại cảm giác thành công tràn ngập lồng ngực của hwans.
Sau đó Sở Hi Thanh lại âm thầm ‘phi phi’ hai tiếng.
Mình đắc ý cái gì? Mình tu luyện Bá thể không phải vì cái này mà.
Sở Hi Thanh lại rất nể tình mà nhíu mày.
Còn cố tình ‘hít’ một tiếng, như hít một hơi khí lạnh.
Lục Loạn Ly nhận ra hắn đang giả bộ.
Mình dùng toàn lực mới đánh vỡ 12 tầng ngoại cương của Sở Hi Thanh, còn
không chạm được vào da của hắn.
Trong lòng nàng như phát điên, lại không thể làm gì, chỉ có thể đạp thêm vài cái
rồi quay đầu đi về phía khoang thuyền.
Sở Hi Thanh nhìn cái đuôi ngựa vung vẩy sau đầu Lục Loạn Ly, khóe môi hơi
vểnh lên: “Đừng bế quan trên thuyền nha, lát nữa ta xuống tìm ngươi.”
Lục Loạn Ly lại không thèm để ý đến hắn.
Sở Hi Thanh nhìn bóng lưng của nàng biến mất, lúc này mới quay người lại.
Cách đó không xa, tổ bốn người Kiếm Tàng Phong, Tông Tam Bình, Nhậm Ngã
Tiếu, Diệp Tri Thu đều đang nhìn hắn với thần thái khác nhau.
Diệp Tri Thu mắt đầy xem thường, Kiếm Tàng Phong thì trợn cặp mắt đậu xanh
lên, mặt đầy bội phục.
Tông Tam Bình thì không hăng hái lắm, vẻ mặt mệt mỏi, Nhậm Ngã Tiếu thì
đầy hứng thú.
Sở Hi Thanh thấy buồn cười, chắp tay với bọn họ: “Để mấy vị sư huynh sư tỷ
chê cười rồi!”
Nhậm Ngã Tiếu được xưng Tam Trì cư sĩ, phản ứng vốn là chậm chạp nhất.
Nhưng hắn phát hiện mấy người chung quanh đều không lên tiếng, không thể
làm gì khác hơn là cười nói: “Không có không có! Là sư đệ thủ đoạn cao thâm,
quả thực là để ta mở mang tầm mắt.”
Nhậm Ngã Tiếu vừa nói ra khỏi miệng thì đã cảm thấy không thích hợp.
Nhưng hắn thật sự rất hâm mộ nha.
Nhậm Ngã Tiếu dùng ánh mắt dị dạng nhìn Vấn Tố Y sau lớp băng một chút.
Người này cưới Bá Võ Vương thì cũng thôi, lại còn lười gạt Vấn Tố Y đến tay.
Nếu nói có nam nhân nào khiến hắn hâm mộ nhất, vậy thì chắc chắn là vị Sở sư
đệ này. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK