Sở Hi Thanh suy tư một lát, sau đó lại cúi người thi lễ với Lê Sơn Lão Mẫu:
“Đa tạ Lão Mẫu, ân thành đạo như ân tái tạo, vãn bối vô cùng cảm kích.”
Hắn biết thứ này tuy là do nhân vật thần bí kia tặng, nhưng mà Lê Sơn Lão Mẫu
cũng đã tốn không ít công sức.
Chỉ có vị này mới có thể che giấu thiên cơ trong quá trình bảo tồn và chuyển
giao, cũng chỉ có vị này mới có thể giấu diếm tai mắt của chúng thần.
Hiện giờ, con đường trước mặt hắn đã được người trải một nửa, Sở Hi Thanh há
có thể không cảm kích.
Lê Sơn Lão Mẫu khẽ mỉm cười, lần này nàng thản nhiên nhận một lễ này.
Khi Sở Hi Thanh ngẩng đầu lên, nàng lại nhìn thấy vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc
của hắn.
Lê Sơn Lão Mẫu không khỏi hiện ra vài phần tò mò: “Nhìn vẻ mặt của ngươi, lẽ
nào còn có chuyện quan trọng gì khác?”
“Vãn bối còn có một việc, muốn xin Lão Mẫu giải đáp nghi hoặc.”
Sở Hi Thanh hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng: “Lão Mẫu đã trải qua
năm tháng dài đằng đẵng, kiến thức rộng rãi, hiểu biết rất nhiều bí ẩn trên thế
gian. Vậy ngài có biết có chuyện gì trong thiên địa này, nhất định phải có lực
lượng cực âm và cực dương hợp lại một thể mới có thể hoàn thành không?”
Lê Sơn Lão Mẫu nghe vậy thì sững sờ, rồi lập tức nắm lấy tay của Sở Hi Thanh,
trong đôi mắt thâm sâu và lành lạnh kia lại hiện ra ánh sáng lóng lánh.
Trên mặt nàng liên tục xuất hiện những cảm xúc như bất ngờ, thoải mái và
mừng rỡ. Đôi tay ngọc kia còn nắm chặt lại, một tiếng ‘răng rắc’ vang lên, Sở
Hi Thanh liền gãy xương tay.
Trên gương mặt xinh đẹp tuyệt luân kia đã khôi phục vẻ lành lạnh và bình tĩnh.
“Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy!” Nàng nỉ non hai câu, sau đó lại nhìn Sở
Hi Thanh với vẻ áy náy: “Xin lỗi, câu nói này của Hi Thanh ngươi thật sự là
làm ta quá bất ngờ.”
Lê Sơn Lão Mẫu cũng không thể áp chế nội tâm rung động của mình, giọng nói
nàng run run, nhưng thần thái vẫn lạnh như băng: “May mà ngươi đến hỏi ta.
Bây giờ ta không thể cho ngươi đáp án, cũng hi vọng ngươi không nên hỏi lại.
Ngươi có thể tự mình đi tìm chân tướng, nhưng không được nhắc đến trước mặt
người khác.”
Sở Hi Thanh cau mày, rồi gật đầu.
Tuy rằng Lê Sơn Lão Mẫu không nói gì, nhưng Sở Hi Thanh cũng đoán được
một bộ phận từ thần thái và giọng nói của đối phương.
Trong thiên địa này đúng là có một việc lớn quan hệ đến cực âm cực dương,
hơn nữa còn chống lại ý chí của các thần.
Sau đó Lê Sơn Lão Mẫu lại trịnh trọng nói: “Nhiệm vụ hàng đầu của ngươi bây
giờ là mau chóng tăng tu vị, tốt nhất là có thể bước vào nhất phẩm trong vòng
hai năm. Bằng không…”
Nàng cũng không nói hết lời, mà cất bước đi về phía cửa điện, ngửa đầu nhìn
bầu trời.
“Mặc kệ là nhân tộc các ngươi, hay là long tộc, hoặc là những di thần của Thiên
đế nhân tộc như chúng ta… đều sẽ không có bất kỳ tương lai nào…”
Sở Hi Thanh không hiểu lắm, nhưng nội tâm dần dần nặng nề hơn.
Hắn không cho rằng Lê Sơn Lão Mẫu nói chuyện giật gân, nhất định là có nguy
cơ gì đó sắp phát sinh.
Hắn cũng có thể cảm nhận được đại khái từ những hành động dị thường của
mấy người Lý Trường Sinh.
Sở Hi Thanh lại vô cùng đau đầu.
Lên nhất phẩm trong vòng hai năm? Chỉ sợ là Sở Vân Vân cũng khó làm được.
…
Một tháng sau, Sở Hi Thanh điều động Dục Nhật thần chu rời khỏi Lê Sơn.
Bạch Tiểu Chiêu mệt mỏi nằm nhoài trên đỉnh đầu Sở Hi Thanh.
Tiểu Tóc Húi Cua thì lại rất hưng phấn, nó nhảy nhảy nhót nhót ở trên bả vai Sở
Hi Thanh, thỉnh thoảng lại mở đôi trọng đồng để quét nhìn bốn phía.
Tiểu Tóc Húi Cua đang nhìn bốn phía, Sở Hi Thanh lại đang nhìn nó, cũng đang
ngưng thần cảm ứng biến hóa trong cơ thể của tiểu Tóc Húi Cua.
Trọng đồng trong mắt tiểu Tóc Húi Cua chính là Huyết Nhai Trọng Đồng, là
thần thông tiểu Tóc Húi Cua mới thức tỉnh khi vào tam phẩm hạ.
Nó còn thức tỉnh Huyết Nhai Nguyên Hồn, cũng bắt nguồn từ Huyết Nhai Đao
Quân.
Hai loại năng lực thiên phú này đều được Huyết Nhai Đao Quân thay đổi, ghi
chép trong Thiên Thù Thần Ý Đao và Thần Ý Xúc Tử Đao, ngoài ra còn khắc
dấu bên trong thiên quy Nhai Tí.
Bởi vì lực lượng của hai loại thiên phú này quá huyền bí, tiểu Tóc Húi Cua vẫn
không thể nắm giữ, mãi đến khi ‘khai tuệ’ xong, linh trí tăng mạnh, nó mới có
thể thức tỉnh hai loại năng lực mạnh mẽ này.
Huyết Nhai Nguyên Hồn thức tỉnh ở cấp 15, Huyết Nhai Trọng Đồng thức tỉnh
ở cấp 18. Mà huyết mạch Nhai Tí của tiểu Tóc Húi Cua đã là cấp 21.
Nhất định phải nhắc đến là, cấp bậc huyết mạch Nhai Tí không quyết định tu vị
của tiểu Tóc Húi Cua, mà ‘Tiên Thiên Thần Thể’ mới là căn bản của Cự linh và
yêu tộc.
Đây là kế thừa từ tổ tiên của bọn họ, là hạt nhân trong huyết mạch của những
tiên thiên thần linh thời viễn cổ kia.
Mặc kệ là yêu tộc hay Cự linh, đều là từng bước gia tăng Tiên Thiên Thần Thể,
đạt đến trình độ chứng đạo Vĩnh Hằng.
Nhân tộc cũng là như vậy, đám thần linh kia phong ấn chính là Tiên Thiên Thần
Thể.
Mà không chỉ là huyết mạch Nhai Tí của tiểu Tóc Húi Cua tăng lên.
‘Long chi cửu tử’ cũng giống như nhân tộc, ngoại trừ lực lượng huyết mạch của
Tổ thú ra, còn có thể kế thừa thần thông khác của mạch Bàn Cổ.
Danh Sách Chương: