Dưới phàm giới, trên hòn đảo lơ lửng tên là Thiên Đế Tọa trong Thái Vi Viên,
Lý Trường Sinh cũng không nhịn được mà nỉ non một tiếng: “Nam Cực Trường
Sinh đại đế! Hi Thanh thật sự là chơi lớn!”
“Đứa bé kia, mưu lược và dũng khí không phải phàm nhân có thể so sánh, để
cho ta thẹn là sư phụ của hắn.”
Tố Phong Đao cũng ngửa mặt nhìn bầu trời, trong mắt ngậm lấy vẻ chờ mong:
“Chỉ là không biết có thể thành công hay không?”
Nếu vị Mộc Kiếm Tiên kia có thể sừng sững ở Nam Thiên, nếu Vấn Tố Y có
thể đăng thần, vậy khí vận của toàn bộ nhân tộc Thần Châu sẽ vì thế mà xoay
chuyển.
Dù cho Táng Thiên có nhập ma, thì mấy vị này cũng có thể che chở cho nhân
tộc Thần Châu.
“Mộc Kiếm Tiên đã dung hợp với ‘Tạo Hóa thần thụ’, trên một trình độ nào đó,
hắn đã là bất bại!”
Lý Trường Sinh chắp tay sau lưng: “Nhưng tiếp theo, vị này có thể đi đến nước
nào, Nhất Kiếm Khuynh Thành có thể trở thành ‘Hàn Phong chi chủ; hay
không, vậy thì phải xem chúng ta rồi.”
Hắn thu hồi ánh mắt, lại đưa mắt nhìn về phía tòa ‘Thái Hạo điện’ uy nghiêm
hùng vĩ ở phía sau.
Nơi này đã có một trận pháp khổng lồ, lấy La Hán Tông cầm đầu một lượng lớn
thuật sư, tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng.
Một con mắt cực to đang trôi nổi nữa không trung của bọn họ.
Nó khoảng ba trượng, chung quanh có từng tầng đường viền kim loại, bên trong
khảm các loại phù văn huyền bí và ảo diệu.
Bản thể của con mắt là màu trắng, chỉ có tròng mắt là màu xích kim, phía sau
còn có rất nhiều mạch máu và dây thần kinh.
Đó chính là thần khí trấn tông của Thái Vi Viên… Tam Đế thần nhãn!
La Hán Tông hơi chần chờ một chút, cuối cùng lại chuyển thành vẻ kiên định.
“Chư vị, bắt đầu đi.”
Theo hắn bắt ấn quyết, cả tòa trận pháp khổng lồ này bắt đầu vận chuyển.
Lực lượng trong trận bắt đầu nâng ‘Tam Đế thần nhãn’ lên không trung, bay
thẳng ra ngoài chín tầng mây.
Khi tất cả thuật sư đang hết sức tập trung, lại không có ai chú ý đến bên ngoài
trận pháp, mấy người Lý Trường Sinh và Tố Phong Đao phụ trách hộ pháp đang
ngưng thần đề phòng.
Thần thức và ánh mắt của bọn họ đều vô tình hay cố ý mà quan tâm đến người
kia.
Nhưng mãi đến khi ‘Tam Đế thần nhãn’ bay thẳng lên tinh không, nơi này cũng
không phát sinh biến cố nào.
Cũng đúng lúc này, trong viên ‘Tam Đế thần nhãn’ đã bay ra ngoài chín tầng
mây kia bỗng nhiên phát sinh rung chuyển kịch liệt. Nó lập tức nổ ầm một
tiếng, hóa thành chùm sáng ba màu vàng đỏ trắng, bay thẳng về phía mặt trời
trên tinh không.
Đây mới là mục đích thật sự của bọn họ.
Chỉ đưa ‘Tam Đế thần nhãn’ lên tinh không thì không cần dùng trận pháp khổng
lồ và nhiều thuật sư như vậy.
Cái thần khí trấn tông này là do Thái Vi Viên hợp lực của toàn tông chế tạo
thành.
Lực lượng bên trong nó dù vẫn xung đột lẫn nhau, nhưng mà lại ba con mắt của
ba vị Tổ thần đã hình thành thế cân bằng.
Bọn họ nhất định phải có đủ lực lượng, mới có thể đánh vỡ thế cân bằng này.
Dù vậy bọn họ cũng không thể phá hỏng nó.
Chỉ có thể để lực lượng trong ‘Tam Đế thần nhãn’ xung đột lẫn nhau, nuốt
chửng lẫn nhau…
“Xong rồi!”
Trong mắt La Hán Tông hiện ra một vệt thần quang: “Chúng ta đã ném mồi, chỉ
không biết mấy vị Tổ thần kia sẽ lựa chọn thế nào?”
Là dốc toàn lực thu hồi mắt của mình? Hay là đi ngăn cản Mộc Kiếm Tiên và
Vấn Tố Y?
“Thế nhân nói mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên.”
Bóng người mập lùn của Lý Trường Sinh bước vào trong trận, hắn cười nói: “Ta
lại rất không thích câu nói này, sở dĩ là thành sự tại thiên, là do lúc mưu sự chưa
đủ mà thôi. Yên tâm đi, nhất định sẽ thành công.”
Hắn ngước nhìn tinh không vô ngần: “Hi Thanh dùng chính là dương mưu, vị
Tây Phương Bạch Đế kia, sao lại cho phép Dương Thần nuốt chửng con mắt
của hắn?”
Dù con mắt này chỉ có thể tranh thủ một chút thời gian cho Mộc Kiếm Tiên và
Vấn Tố Y thôi cũng đủ rồi.
…
Cùng lúc đó, trong ‘Chiến Phong giới’, từng cái từng cái bàn tay gỗ khổng lồ
vẫn đang dâng trào như nước thủy triều, đánh thẳng về phía cổng cung điện.
Nhưng mà Sở Hi Thanh đứng trước cửa điện vẫn thong dong như cũ.
Nam Cực Tinh Quân thì đã rơi vào trạng thái điên cuồng và tuyệt vọng.
Đã tận 245 cái hô hấp, hắn vẫn không thể giết chết Sở Hi Thanh dù chỉ một lần.
Vị Nhân hoàng này càng đánh càng mạch, huyết mạch của hắn đang tăng lên,
võ đạo của hắn đang lớn mạnh, lực lượng thiên quy cũng đang không ngừng
bay lên.
Tuy nhiên, thứ giúp Sở Hi Thanh có thể chống đỡ hắn đến trình độ này, là do Sở
Hi Thanh mượn Sinh Mệnh chi pháp từ chỗ con Mộc Long kia, và cả địch ý và
sát niệm do Sở Hi Thanh thu thập được!
Tu vị của Sở Hi Thanh quá yếu, không thể phát huy toàn bộ lực lượng của
‘Thần Khế thiên bi’.
Sau khi âm Thần – Nguyệt Hi rời đi, vị này không thể mượn huyết mạch Thần
âm nữa.
Nhưng Sở Hi Thanh đã lại ‘mượn’ thiên quy Sinh Mệnh từ chỗ Mộc Long.
Hiện giờ, Mộc Thần – Linh Uy và Mộc Kiếm Tiên đang tranh cướp quyền
khống chế thiên quy Sinh Mệnh.
Nhưng Mộc Long thân là người thay thế Thanh Long, nó vẫn là Chân Linh của
thiên quy Sinh Mệnh!
Mà tương ứng với đó, Nam Cực Tinh Quân không chỉ mất ngôi sao Nam Cực
của mình, mà còn mất cả vị cách Chân Linh thiên quy Sinh Mệnh.
Hắn đã bị Mộc Kiếm Tiên đá ra khỏi vị trí này.
Điều này khiến cho Nam Cực Tinh Quân buồn bực đến cực điểm.
Đáng chết! Đáng chết!
Mộc Long chết tiệt! Mộc Kiếm Tiên chết tiệt!
Danh Sách Chương: