Lúc trước hắn gia nhập Cẩm y vệ là vì muốn tổng cộng bốn mươi lượng bạc
lương bổng và một ít đan dược tu luyện của Cẩm y vệ mà thôi.
Lúc này, hắn đã không để món tiền nhỏ đó vào mắt, càng không dùng mấy viên
thuốc không đáng giá kia.
Tuy nhiên, nội bộ Cẩm y vệ vẫn còn rất nhiều tài nguyên, để huynh muội bọn
họ không đành lòng bỏ qua.
Ví dụ như đan dược mà Cẩm y vệ luyện chế, truyền thừa luyện thể mạnh nhất
thiên hạ cũng nằm trong Cẩm y vệ, bọn họ có ba loại công pháp luyện thể như
Kim Cương Bất Hoại, Bất Diệt Kim Thân và Thập Tam Thái Bảo Hoành Luyện
Kim Chung.
Vì vậy, Cẩm y vệ có rất nhiều đan dược cường hóa tố chất thân thể.
Chỉ cần Sở Hi Thanh vẫn nằm trong hệ thống của Cẩm y vệ, hắn có thể dùng
công huân và tiền tài để đổi lấy những đan dược này.
Bây giờ, mỗi tháng Sở Hi Thanh có thể mua ba mươi viên Tráng Cốt Đan bên
trong nội bộ của Cẩm y vệ. LOại đan dược này có thể cường hóa xương cốt của
hắn, tăng cường sức mạnh, thân pháp, lực bộc pháp và sức chịu đựng của hắn.
Tráng Cốt Đan có giá năm lạng một viên ở trên thị trường, chất lượng còn rất
bình thường. Sở Hi Thanh lại có thể mua Tráng Cốt Đan loại tốt nhất với giá
tám phần mười ở trong nội bộ của Cẩm y vệ.
Thân phận này có rất nhiều chỗ tốt, nhưng nếu như phiền phức mà thân phận
này mang lại nhiều hơn chỗ tốt, vậy thà rằng từ bỏ còn hơn.
Đến khi Sở Hi Thanh nghe thấy ba chữ Thiết Kỳ Bang, thì hắn nhíu chặt lông
mày, trong con ngươi hiện lên ý cười nhạt nhẽo.
Sở Hi Thanh đặt chén trà trong tay xuống: “Không dối gạt Thiên hộ, hai huynh
muội chúng ta gia nhập võ quán Chính Dương là vì muốn nổi bật hơn người,
thuộc hạ một lòng một dạ với võ đạo, mỗi ngày đều cảm thấy thời gian không
đủ xài, căn bản là không rảnh quan tâm đến chuyện khác.”
“Lúc trước đáp ứng Thiên hộ tìm kiếm manh mối liên quan đến Nghịch Thần
Kỳ và Tân Mộc Ca, là vì chuyện này không ảnh hưởng đến chuyện tu hành của
hai người chúng ta, có thể tiện tay mà làm. . .”
“Không xung đột!” Tào Hiên khoát tay một cái, vẻ mặt không để ý lắm: “Tu vị
của ngươi bây giờ đã là bát phẩm, có thể nói là tiến triển thần tốc. Nhưng mỗi
một phần bí dược đều cần một lượng bạc rất lớn, còn cả pháp khí, chiến đồ, đan
dược luyện thể, Dưỡng Nguyên Đan. . . rất nhiều chi tiêu, cho nên ngươi phải
tìm một công việc tốt, để kiếm tiền dành cho tu hành.”
“Ngươi là thiên kiêu xếp thứ 89 trên Thanh Vân Bảng, lại có ơn cứu mạng Thiết
Tiếu Sinh, một khi ngươi gia nhập Thiết Kỳ Bang, ít nhất cũng phải là hương
chủ cất bước. Đến khi đó, mỗi tháng đều có năm trăm, thậm chí là ngàn lượng
bạc. Ngoài ra, còn có một phần của Cẩm y vệ chúng ta nữa. . .”
Hắn lấy một lệnh bài bằng bạc ở trong tay áo ra, đặt trước mặt Sở Hi Thanh:
“Đây là lệnh bài mới của tiểu Sở ngươi, hi vọng ngươi có thể yêu thích.”
Sở Hi Thanh liếc mắt nhìn cái lệnh bài kia, phát hiện trên đó có mấy chữ “Sở Hi
Thanh, Phó bách hộ Thiên hộ sở Cẩm y vệ quận Tú Thủy”.
Phó bách hộ là quan cấp phó của Bách hộ, quan tòng thất phẩm.
Ngươi này vì để cho hắn đến Thiết Kỳ Bang mà đã bỏ ra một cái giá lớn.
Sắc mặt Sở Hi Thanh âm trầm như nước, trong lòng hắn biết hôm nay không
thể không đắc tội với vị Thiên Hộ đại nhân này rồi.
“Thiên Hộ đại nhân!” Sở Hi Thanh ôm quyền, giọng nói lạnh nhạt: “Thật sự xin
lỗi, tuy rằng Sở mỗ xuất thân thấp kém, nhưng lại biết hai chữ ‘nghĩa khí’ viết
ra sao. Thiết phó kỳ chủ coi ta như người nhà, ta há có thể làm tiểu nhân? Việc
này còn phải mời Thiên Hộ đại nhân mời người khác. Còn nữa. . .”
Hắn cũng lấy lệnh bài Tiểu kỳ quan trên người mình ra: “Thật ra thì . . . hai
huynh muội chúng ta cũng cảm thấy lực bất tòng tâm với công việc trong võ
quán, hôm nay rất đúng lúc, ta muốn xin Thiên Hộ đại nhân cho hai chúng ta
nghỉ.”
Tào Hiên không khỏi nhìn Sở Hi Thanh với ánh mắt kinh ngạc, trong con ngươi
đã bắt đầu xuất hiện vài tia lạnh lẽo.
Giây lát sau, Tào Hiên không những không giận mà còn cười, hắn cầm cái kéo
bên cạnh, bắt đầu cắt tỉa bấc đèn.
Tay hắn rất ổn, rất cẩn thận tỉ mỉ, khi cắt tỉa cũng rất dứt khoát.
Tào Hiên hết sức tập trung, cắt bỏ những bộ phận đã biến thành màu đen của
bấc đèn, giọng nói thì lại thản nhiên và lạnh nhạt: “Tiểu Sở ngươi không muốn
suy nghĩ lại một chút sao? Nhắc đến cũng trùng hợp, mấy ngày gần đây bản
quan mới đưa hộ tịch của hai người các ngươi vào nha môn, còn chưa kịp nộp
đơn, chuyện này cũng là một chuyện tốt với hai huynh muội các ngươi. Các
ngươi phải rõ ràng, không có hộ tịch thì làm gì cũng không tiện, tiểu Sở ngươi
cảm thấy thế nào?”
Sở Hi Thanh nhìn bàn tay đang cắt tỉa bấc đèn của Tào Hiên, hắn vừa cười vừa
lấy một viên dạ minh châu do Lộ gia tặng ra, sau đó đặt lên bàn.
“Thiên Hộ đại nhân không cần vất vả như vậy, ngọn đèn này quá mờ, không cần
cũng được.”
Hắn ngưng tụ một tia đao ý, trực tiếp quét qua ngọn đèn kia.
Tuy rằng đèn đã tắt, nhưng căn phòng gạch xanh lại sáng bừng lên dưới ánh
sáng của dạ minh châu.
Trên mặt Sở Hi Thanh nở nụ cười: “Còn về phần hộ tịch, ta đã nhờ Lôi quán
chủ rồi, không cần Thiên Hộ đại nhân vất vả.”
Thật ra thì hắn chưa nhờ, nhưng Sở Hi Thanh có thể xác định là, chỉ cần mình
mở miệng thì Lôi Nguyên nhất định sẽ giúp mình!
Hắn đã tu luyện Nhai Tí đao ý lên tầng thứ năm, như vậy thân phận của hai
huynh muội bọn họ không phải thật, thì cũng sẽ thành thật.
Từ khi Sở Vân Vân đến quận Tú Thủy, nàng chưa bao giờ lo lắng về thân phận
của hắn sẽ không gia nhập được Vô Tướng Thần Tông.
Danh Sách Chương: