Tuy nhiên, tình huống bết bát nhất đã phát sinh, Thiết Kỳ Bang có hơn bốn trăm
thuyền lớn, bốn ngàn bang chúng, bốn vạn cu li, uy thế hùng vĩ, che kín trời đất,
để cho Thủy sư doanh quận Giang Nam cũng không dám làm bừa.
Năm mươi vạn lượng bạc vẫn là quá ít, sau đó chưa chắc đã đủ để bù đắp tổn
thất cho Thủy sư doanh quận Giang Nam.
Vấn đề là Thập Thất Liên Hoàn Ổ đã đại chiến mấy trận, của cải đã hết sạch. Vị
chỉ huy sứ Thủy sư doanh kia lại không nhận giấy nợ.
Nhậm Đạo Hành nhìn sắc mặt Ôn Tú Văn, không khỏi âm thầm thở dài: “Ngươi
là quân sư, có biện pháp gì không?”
“Thuộc hạ vô năng, không có biện pháp gì.” Ôn Tú Văn nhìn về phía trước:
“Trước kia, ta cho rằng Thiết Kỳ Bang chỉ có một cái Thiết Cuồng Nhân, hôm
nay mới biết còn có một cái Thiết Tiếu Sinh, năng lực thủy chiến của người này,
tuyệt đối không dưới Thiết Cuồng Nhân.”
Cách đánh của Thiết Kỳ Bang là dùng tàu đắm và lửa lớn để ngăn cản thế tấn
công của Thập Thất Liên Hoàn Ổ.
Bang chúng tinh nhuệ của bọn họ quá ít, thiếu sức chiến đấu chủ chốt, cho nên
tuyệt đối không muốn chiến đấu ở trên thuyền, mà chỉ dùng mũi tên để ngăn
cản địch.
Nếu như người của Thập Thất Liên Hoàn Ổ lên thuyền, bọn họ dứt khoát bỏ
thuyền, quay ngang thuyền lớn, hoặc là dùng lửa lớn để đốt chạy, hoặc là chủ
động đục chìm thuyền, làm cho người của Thập Thất Liên Hoàn Ổ không thể
nào xuôi dòng xuống.
Thiết Tiếu Sinh lựa chọn chiến trường cũng rất tốt, tốc độ nước ở đoạn sông này
khá chậm, khiến cho ưu thế xuôi dòng của bọn họ bị giảm mạnh.
“Tiếp đó, chỉ có thể chọn người tháo vát để mạnh mẽ đột phá. Cái gọi là bắn
người phải bắn ngựa trước, bắt giặc phải bắt vua trước, chỉ cần có thể trừ khử
Thiết Tiếu Sinh, Thiết Kỳ Bang sẽ tự thua. Nhưng chuyện này có nguy hiểm rất
lớn . . .”
Nhậm Đạo Hành biết ‘nguy hiểm’ mà Ôn Tú Văn đang nói đến là gì.
Đối phương có rất nhiều cung nỏ mạnh mẽ, còn có lượng lớn trọng tiễn phù
văn, còn triệu tập một đám đường chủ ngoại đường của Thiết Kỳ Bang, số
lượng cao thủ cũng không kém Thập Thất Liên Hoàn Ổ bao nhiêu.
Thiết Tiếu Sinh thì lại ẩn nấp ở sâu trong đội quân, chung quanh có rất nhiều
thuyền lớn bảo vệ, lúc nào cũng sẵn sàng nghênh địch.
Nếu như bọn họ muốn mạnh mẽ đột phá, tất phải gặp nguy hiểm rất lớn.
“Cứ như vậy đi!”
Nhậm Đạo Hành giơ tay lên, ngăn cản lời nói tiếp theo của Ôn Tú Văn.
Trên mặt của hắn hiện lên một vệt ý lạnh: “Vẫn là năm mươi vạn lượng bạc,
bảo Thủy sư doanh quận Giang Nam điều động một ít cao thủ, ta sẽ đích thân
dẫn đội đột kích.”
Tu vị của Thiết Tiếu Sinh là ngũ phẩm hạ, pháp khí và chiến đồ cũng không
yếu.
Nhưng thiên phú của người này kém hơn Thiết Cuồng Nhân rất nhiều.
Nhậm Đạo Hành nghĩ thầm, chỉ cần người dưới trướng có thể tranh thủ cho hắn
một khắc thời gian. . . không! Chỉ cần nửa khắc thời gian. Để cho hắn có thể
đơn độc chiến đấu với Thiết Tiếu Sinh, vậy hắn nhất định có thể bắt được người
này.
. . .
Nhậm Đạo Hành làm việc dứt khoát mạnh mẽ, chỉ trong một thời gian ngắn
ngủi mà đã chọn được bảy mươi ba người, thấp nhất trong đó cũng có tu vị thất
phẩm.
Năng lực ăn nói của Ôn Tú Văn cũng vô cùng kiệt xuất.
Lần này, Thủy sư doanh quận Giang Nam đáp ứng rất sảng khoái, điều ra tận
sáu mươi hai người từ thất phẩm trở lên.
Để Nhậm Đạo Hành vui mừng là, một phó chỉ huy sứ của Thủy sư doanh quận
Giang Nam của nằm trong số đó, người này cũng là một cao thủ cấp độ ngũ
phẩm hạ.
Bọn họ chuẩn bị trong nửa khắc thời gian, sau đó liền nhảy lên từ thuyền lớn,
như những con chim ưng bay thẳng về phía hạ du.
Bọn họ hoặc là đạp trên mặt sông, hoặc là ngự phong mà đi.
Khi những người này đi qua những chiếc thuyền chìm và những chiếc thuyền
đang cháy lớn ở trên sông kia, người của Thiết Kỳ Bang cũng đã cảnh giác. Vô
số những mũi tên đã xuất hiện, lít nha lít nhít.
Những người này hoặc là dùng đao kiếm để đón đỡ, hoặc là lẻn vào sâu trong
nước, hoặc là gia tăng thân pháp để né tránh.
Nhậm Đạo Hành thì bay giữa không trung, trước người hắn có một tầng cương
lực màu xanh lam, dày đến ba tấc.
Những mũi tên kia, ban đầu có thể dễ dàng phá cương mà vào. Nhưng không
lâu sau, chúng nó sẽ mất tất cả sức mạnh ở trong tầng cương lực này, rơi vào
trạng thái nỏ mạnh hết đà.
Nhậm Đạo Hành hoàn toàn mặc kệ những mũi tên này, chỉ có một số mũi tên
phù văn mạnh mẽ thì mới có thể làm hắn phải đón đỡ.
Đại đa số lực lượng của hắn đều đang phong tỏa Thiết Tiếu Sinh.
Người này đang mặc một thân trọng giáp màu đen, ngồi bệ vệ trên ghế thái sư
tại boong thuyền lớn, hay tổng đà của Thiết Kỳ Bang.
Làm cho tất cả bang chúng của Thiết Kỳ Bang ở chung quanh, đều có thể nhìn
thấy bóng người của hắn.
Phía sau lưng Thiết Tiếu Sinh thì là một lá cờ có thêu hai chữ “Thiết Kỳ”, bay
phấp phới trên không trung.
Mà lúc này, rất nhiều thuyền lớn của Thiết Kỳ Bang đã hỗn loạn tưng bừng
Danh Sách Chương: