Khi thiên địa trong Thái Vi Viên bị phân tách và tổ hợp lại, Lục Loạn Ly mới
ngồi xuống trung tâm trận pháp của núi Tư Khấu được hai mươi cái hô hấp.
Nàng nhìn tất cả mọi thứ chung quanh bị một luồng thần lực mạnh mẽ phân
tách, sau đó tổ hợp lại một cách lung ta lung tung, ánh mắt của nàng không khỏi
mờ mịt.
Lục Loạn Ly nghĩ thầm, đây rốt cuộc là chuyện gì?
Mình rõ ràng đang ngồi trong lòng núi Tư Khấu, cảnh vật chung quanh âm
trầm, tất cả đều là thi thể và xương khô, tại sao đảo mắt một cái mà mình đã
ngồi trên một hòn đảo nhỏ rồi?
“Là Tiên Sơn Di Thạch? Cải Thiên Hoán Địa? Quần Sơn Xã Tắc chi thần?”
Lục Loạn Ly cũng là thuật sư, suy tư một lát là đã hiểu ra, sau đó nàng nhíu chặt
mày liễu, không tự chủ được mà thấy sốt ruột.
Bên núi Trủng Tế rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì? Sở Hi Thanh có an toàn hay
không, có bị thương hay không?
Quần Sơn Xã Tắc chi thần không tiếc trọng thương cũng phải rót thần lực
xuống phàm giới, có thể thấy huynh muội Sở Hi Thanh vốn đang chiếm ưu thế.
Nhưng sau khi Cải Thiên Hoán Địa, tình huống sẽ phát triển theo chiều hướng
khác.
Sở Hi Thanh đang lạc đàn, tình cảnh rất đáng lo. Nếu những người kia tạm thời
bỏ qua Sở Vân Vân, tập trung ra tay với Sở Hi Thanh thì làm sao bây giờ?
Lục Loạn Ly đứng ngồi không yên, vô thức muốn đứng lên đi tìm Sở Hi Thanh.
Nhưng sau khi suy ngẫm một lát, nàng lại nhịn xuống, ngồi yên tại chỗ.
Lục Loạn Ly bắt một linh quyết, lại kích hoạt phù văn trong trận pháp chung
quanh, sau đó từng mảng từng mảng phù văn khuếch tán ra ngoài, lan tràn về
phía xa xôi, thậm chí còn bao trùm mấy trăm dặm.
Mặt ngoài vùng thế giới này bị cắt thành vô số mảnh nhỏ, nhưng thật ra nó vẫn
còn liên hệ với nhau như cũ.
Lục Loạn Ly dùng trận pháp núi Tư Khấu làm điểm tựa, mở từng cái mà sắp
xếp lại.
Không chỉ toàn bộ trận pháp phòng hộ của núi Tư Khấu ‘sống’ lại, thậm chí còn
kéo dài ra bên ngoài, kết nối với các trận pháp của mấy ngọn núi còn lại.
Nàng thậm chí còn liên lạc với mấy người Phong Liên Thành và Diệp Tri Thu
đang chủ trì trận pháp ở mấy nơi còn lại, từ từ kéo tất cả thành một thể thống
nhất.
Nếu như có tông sư pháp thuật ở đây thì nhất định sẽ giật mình.
Trong quá trình Lục Loạn Ly sắp xếp trận pháp phòng hộ ở tám ngọn núi, nàng
đã thể hiện ra trình độ thôi diễn và năng lực tính toán cực kỳ đáng sợ.
Trận pháp tầng dưới vốn bị ‘Quần Sơn Xã Tắc chi thần’ chia cách thành một
mớ bòng bong, lại bị nàng mạnh mẽ chắp vá lại với nhau.
Đây chính là thiên phú của Lục Loạn Ly!
Tuy do thuật võ song tu nên tu vị của nàng tiến bộ khá chậm, nhưng mà ngộ
tính của Lục Loạn Ly lại chưa từng bị ảnh hưởng.
Các loại võ đạo, các loại pháp thuật, Lục Loạn Ly đều là vừa nhìn liền biết, vừa
học liền tinh thông, không kém Sở Vân Vân là bao.
Nói riêng về phù trận, trình độ của Lục Loạn Ly bây giờ đã không kém các đại
tông sư nổi tiếng đương đại.
Cái gọi là thuật nghiệp hữu chuyên công.
Sở Vân Vân cũng là thuật võ song tu, nhưng nàng tập trung vào võ đạo nhiều
hơn.
Lục Loạn Ly thì lại kiêm tu cả hai, chưa từng nghiêng về bên nào. Vì vậy trình
độ pháp thuật của nàng còn hơn cả Sở Vân Vân.
Sau khi câu thông tám đại trận với nhau, Lục Loạn Ly lại đổi một linh quyết.
Nàng bắt đầu lợi dụng trận pháp tầng dưới để tìm kiếm tung tích của Sở Hi
Thanh.
Chỉ một lát sau, Lục Loạn Ly liền nhướng mày nhìn về một phương vị nào đó ở
góc nam.
Trước khi tìm thấy Sở Hi Thanh, Lục Loạn Ly đã tìm được Sở Vân Vân.
Khóe môi Lục Loạn Ly không khỏi giật giật.
Tuy rằng rất không muốn thừa nhận, nhưng vị Sở tiểu muội này thật sự là rất lợi
hại.
Quả thực là quá lợi hại…!
…
Cùng lúc đó, trên một hòn đảo nhỏ lơ lửng trên không ở cách đó 700 dặm, hóa
thể của Quần Sơn Xã Tắc chi thần đã xốc mặt nạ lên, để lộ ra khuôn mặt anh
tuấn và trắng bệch như tờ giấy.
(tất cả tồn tại thần linh đều được tác xưng là ‘nàng’, không biết giới tính thì thua
luôn, mình thống nhất để là hắn, chờ đến khi biết giới tính sẽ sửa lại.)
Nguyên do hắn xốc mặt nạ, chính là vì lau mồ hôi.
Trán và sau gáy của Quần Sơn Xã Tắc chi thần đã tràn đầy mồ hôi hột.
Những giọt mồ hôi này hợp lại với nhau, chảy xuống như là thác nước.
Sau khi Quần Sơn Xã Tắc chi thần phân tách thiên địa, đã cố tình tụ tập tất cả
minh hữu có thể giúp đỡ lại với nhau.
Bao quát cả hóa thể của ba vị thần linh còn lại, mấy vị nhất phẩm như Trang
Nghiêm, còn có một đống võ tu nhị phẩm.
Đây chắc chắn là một cử chỉ sáng suốt, bằng không thì hắn đã chết rồi.
Tại một hòn đảo nhỏ cách bọn họ 20 dặm, những tiếng nổ vang kéo dài liên
miên không dứt.
Đó chính là Sở Vân Vân, võ ý của nàng, thương của nàng, vẫn luôn khóa chặt
Quần Sơn Xã Tắc chi thần. Lúc này nàng đang dùng Nghịch Thần Kỳ đánh tan
các loại chướng ngoại, tiến lại gần Quần Sơn Xã Tắc chi thần.
Tất cả những thứ này đều bắt nguồn từ khi Quần Sơn Xã Tắc chi thần sử dụng
thần thuật, hắn không thể bỏ qua võ ý mạnh mẽ của Sở Vân Vân, cũng không
thể tùy ý thao túng phương vị của Sở Vân Vân.
Khoảng cách của song phương đúng là đã được kéo dài, kéo dài đến hơn 23
dặm, cũng chính là cách 23 hòn đảo nhỏ.
Nhưng mà Quần Sơn Xã Tắc chi thần lại vẫn không thể chuyển nguy thành an.
Hắn vẫn bị mũi thương của Sở Vân Vân khóe chặt.
Nếu như không có mấy vị thần linh còn lại giúp đỡ, thì ba cái hô hấp là Sở Vân
Vân đã có thể giết đến mặt hắn, giết chết bộ hóa thân này của hắn.
Danh Sách Chương: