Kế Đô không thể không thừa nhận, hai sách Giới Luật này rất mạnh, tuy không
có lực uy hiếp với thần linh, nhưng lại rất hữu hiệu với những chuyện khác.
Nhưng hắn vẫn rất tức giận.
Mấu chốt là thái độ của Thần Bệnh Lượng, cho đến nay, tên này vẫn không dám
dùng chân thân bước vào Thần Châu một bước!
Hắn nhát gan cẩn thận, tiếc mạng thì cũng thôi, mấu chốt là sau mấy lần truyền
bá ôn dịch thất bại, hắn liền chậm lại.
Tên này không có bất kỳ hành động nào mới, hình như cũng không có ý định
thay đổi ôn dịch, để né tránh sự áp chế của hai sách Giới Luật.
Thần Bệnh Lượng cứng đờ nhìn Kế Đô.
Hắn mấp máy môi, gian nan nói: “Ta đã không phải Thánh Giả của Vạn Ôn chi
pháp, đã có người leo lên, thay ta nắm giữ thiên quy Vạn Ôn.”
Kê Đô ngây người, lập tức sầm mặt lại: “Là ai?’
Khi hỏi, hắn đã dùng thần niệm nhìn về phía Thiên Đạo Thạch Lâm.
Lực lượng của Vạn Ôn chi chủ rất quan trọng trong kế hoạch nhiễu loạn Thần
Châu và đánh lén Sở Hi Thanh chứng đạo Vĩnh Hằng.
Lực lượng tam tai Thủy phong hỏa tuy khí thế lớn lao, chấn động lòng người;
nhưng sao có thể tạo thành thương tổn bằng các binh đao, ôn dịch, mất mùa, đói
kém?
Vì vậy những sức mạnh tự nhiên như phong thủy hỏa này được gọi là tiểu tam
tai, động đất cũng không được lọt vào hàng ngũ tam tai.
Mà binh đao, ôn dịch và mất mùa đói kém, thì lại được thế nhân coi là đại tai.
Hiện giờ, Vạn Ôn chi chủ và Binh Đao chi chủ tuy còn chưa phát huy được tác
dụng.
Nhưng lực lượng của Cơ Cận chi chủ đã có chút tác dụng, đồng thời bao hàm
giá lạnh, hạn hán, khô bệnh…
Hắn có thể làm cho các loại thực vật ở Thần Châu tử vong, để lương thực mất
mù.
Kế Đô biết nghi thức đăng thần của Sở Hi Thanh có thể kéo dài hơn một tháng,
thậm chí là mấy tháng, nói không chừng còn kéo dài đến năm sau.
Vì vậy hắn đã chuẩn bị đối kháng lâu dài với Sở Hi Thanh.
Mà bây giờ, tại thời khắc gặt hái.
Một khi phạm vi Thần Châu mất mùa, dẫn đến nạn đói phát sinh, khi đó chính
là lúc Vạn Ôn chi chủ và Binh Đao chi chủ ra tay.
Kế Đô rất nhanh đã nhìn thấy đáp án trong Thiên Đạo Thạch Lâm.
Hắn nhíu chặt lông mày: “Cổ Thần?”
Người đứng đầu trên bia đá Vạn Ôn đã thay tên… Thần Thiểu Miểu .
Hắn lại trừng mắt với Thần Bệnh Lượng: “Rốt cuộc là chuyện gì? Sao ngươi lại
làm mất vị trí này?”
Thần Bệnh Lượng cũng mờ mịt: “Ta không biết.”
Hắn cũng thấy kỳ lạ, vì sao Thần Thiểu Miểu lại vượt qua hắn, được thiên quy
Vạn Ôn tán thành?
“Đáng chết!”
Kế Đô cực kỳ tức giận, to giọng quát: “Vậy ngươi còn đứng đây làm gì? Không
biết đi thăm dò rõ ràng sao?’
Thần Thiểu Miểu vẫn luôn thân cận với nhân tộc.
Một khi nàng trở thành Vạn Ôn chi chủ, Thần Bệnh Lượng đừng hòng truyền bá
ôn dịch trong phạm vi Thần Châu.
Mấu chốt là hai sách Giới Luật có thể rút lực lượng, để đối phó với Dục Vọng.
Thần Bệnh Lượng không dám chậm trễ, lúc này độn không mà lên, hóa thành
một chùm sáng màu đen, bay thẳng về phía Trung Thổ.
Thần Bệnh Lượng nghi ngờ, vấn đề nằm ở tứ đại thần sơn.
Trung Thổ cũng đang có thi độc truyền bá, các thần vốn đã giám định đó là đồ
vật ngụy tạo, bị họ trấn áp rồi.
Nhưng một ngày trước, các khu dân cư của các bộ lạc Cự linh lại bắt đầu bùng
phát thi tai.
Quy mô rất lớn.
Từ hôm qua đến nay, đã có hơn 1500 vạn Cự linh bị lây, ngay cả tứ đại thần sơn
cũng không ngoại lệ.
Hơn nữa vừa bùng phát đã hoàn toàn thi biến, trước đó không có bất kỳ dấu
hiệu nào, có thể thi độc trong cơ thể họ đã ẩn núp từ lâu, hơn nữa loại thi độc
này còn giỏi về ẩn giấu.
Trong đó có rất nhiều Cự linh tứ phẩm bị lây nhiễm… đây là điều chưa từng
xảy ra.
Về phần một ít cường giả tọa trấn khu dân cư, cũng bị thi triều tàn sát hết sạch.
Thần Bệnh Lượng hoài nghi, Thần Thiểu Miểu trở thành Vạn Ôn chi chủ là có
liên quan đến trận thi tai này.
Còn cả bản thân thi độc.
Thi độc do tứ đại Thi tổ kia làm ra, có thể mạnh như vậy sao?
Họ dựa vào cái gì chứ?
Thần Bệnh Lượng đầy ngờ vực.
Mặc dù do Thần Thiểu Miểu, dùng thần lực thay đổi thi độc, cũng không thể có
uy lực lớn như vậy mới đúng.
Nhưng khi hắn bay lên giữa không trung, bỗng nhiên rùng mình một cái, đưa
mắt nhìn về phía đạo lưu quang màu vàng sậm đang bay lên từ phía nam.
Thần Bệnh Lượng đầu tiên là hơi căng thẳng, sau đó lại ngạc nhiên nghi ngờ.
“Đó là…”
Hắn nhìn thấy rõ mùi tên màu vàng sậm kia, hắn cũng rất quen thuộc với nó.
“Trụy Nhật thần cung, Thần Yên Tiễn!”
Thần Bách Dục cũng hít một hơi khí lạnh, cổ họng như bị người nắm chặt, phát
ra tiếng kêu sắc nhọn: “Có người muốn xạ nhật!”
Kê Đô thì lại trực tiếp đưa mắt nhìn về phía đầu nguồn của đạo lưu quang màu
vàng sậm kia.
Hắn nhìn thấy trên một ngọn núi cao ở phía nam sa mạc Xích Hồng, một cô gái
ngũ quan thanh lệ, mày kiếm mắt sao, đang thu hồi Trụy Nhật thần cung, đồng
thời bay về phía bay.
Kế Đô nhận ra đó chính là thân tín của Sở Hi Thanh, Kế Tiễn Tiễn.
Nữ tử này là một trong những kẻ địch vướng tay nhất của đám thuộc hạ hắn,
trước đó vẫn tọa trấn thành Vọng An, ngăn cản các thần truyền bá lực lượng
tâm thần.
Nhưng sau khi Sở Hi Thanh lên phương bắc đại chiến với mấy người Câu Trần,
nữ tử này đã biến mất mười mấy ngày, không ngờ lại đến đây rồi.
Cùng lúc đó, Kế Đô cũng nhìn thấy một bóng dáng khổng lồ đang tiêu tan sau
lưng Kế Tiễn Tiễn.
“Cung Thần – Thiên Nghệ?”
Ban đầu Kế Đô còn không để ý, cho rằng đây là pháp tướng của thiên quy Vạn
Xạ.
Nhưng hắn lập tức phát hiện điều không đúng, Thiên Nghệ đã ngã xuống.
Vạn Xạ chi pháp vẫn không có Thánh Giả mới, pháp tướng của nó bây giờ
chính là Trụy Nhật thần cung!
Kế Đô lập tức cảm thấy một luồng khí lạnh xông thẳng lên tủy não.
Đó rõ ràng là chân linh của Thiên Nghệ!
Nữ nhân này vừa ‘Xạ nhật’, đồng thời dùng sự kiện ‘xạ nhật’ để ngưng tụ chân
linh của Thiên Nghệ đang tán trong thiên địa.
Khó trách hậu nhân của Thiên Nghệ lại đồng ý cho nhân tộc mượn Trụy Nhật
thần cung.
Hắn lập tức lắc người một cái, trực tiếp xuyên qua mười ba vạn dặm, đi đến sau
lưng Kế Tiễn Tiễn.
Kế Đô giơ tay lên, lấy thần lực vô biên đánh về phía Kế Tiễn Tiễn.
Hắn lấy lực lượng Vạn Tai làm chủ, dung hợp các loại lực lượng như Hủy Diệt,
Phá Hư, Giết Chóc và tam tai bát nạn, thần lực đồng thời bùng phát trong và
ngoài cơ thể Kế Tiễn Tiễn.
Nhưng khi Kế Tiễn Tiễn phun một ngụm máu, sắp bị một chưởng của Kế Đô
đánh nát.
Một trường thương màu đen chợt đâm xuyên ra khỏi hư không.
Đó chính là Sở Vân Vân… Nghịch Thần Kỳ của nàng xuyên qua trăm vạn dặm,
đâm xuyên đến nơi này.
Mà ngay khi Sở Vân Vân và Kế Đô giao thủ, tại phía đông Trung Thổ, Thiên
Táo Tinh Quân chợt hét lên giận dữ.
Tiếng hét của hắn như tan nát cõi lòng, ngậm lấy vô tận phẫn nộ.
Ngày xưa Thiên Nghệ xạ nhật, lẽ nào âm Thần – Nguyệt Hi và Ty Thần Tinh
Quân không muốn ngăn cản sao? Là không thể ngăn cản, cũng không kịp!
Tốc độ của mũi tên kia không chỉ vượt qua tất cả độn pháp, còn chôn vùi tất cả
khái niệm thiên quy, chôn vùi tất cả lực lượng ngăn cản nó.
Mũi tên được bắn ra, đã xuyên thủng Thần Xích Luân.
Thần Xích Luân vẫn luôn rất cẩn thận, hắn chưa từng dùng quá ba phần mười
sức mạnh của bản thân.
Nhưng Thần Xích Luân vẫn không tự chủ được mà phân thần, cảm ngộ sự ảo
diệu của mặt trời.
Điều động chiến xa, thân hóa mặt trời… đây là trải nghiệm chưa từng có.
Mãi đến khi Thần Xích Luân cảm nhận được nguy hiểm.
“Đùng!”
Thần Xích Luân còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy ngực đau nhói.
Sau đó thần khu của hắn bắt đầu nứt toác, chiến xa dưới chân hắn cũng mất
khống chế và rơi rụng… tình cảnh này rất giống với chín vầng mặt trời rơi rụng
ngày trước.
Danh Sách Chương: