Mục lục
Bá Võ - Khai Hoang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy nhiên, tình cảnh vừa rồi của Sở Hi Thanh quả thực là có chút oai hùng.
Lục Loạn Ly nghĩ đến cảnh Sở Hi Thanh thất khiếu chảy máu nhưng vẫn không
chịu nhận thua, nhất định phải chọc thủng cấm trận bên ngoài ao thuốc mới
thôi. Nàng vừa cảm thấy đau lòng, lại có tâm tình không tên bắt đầu sinh sôi
trong lồng ngực.
Bất tri bất giác, nàng lại nhớ đến cảnh Sở Hi Thanh một tay cầm đao, đứng che
chở ở trước mặt mình trong Hỏa Cốt Quật.
Khóe môi của Sở Vân Vân lại cong lên, nở một nụ cười, rồi thu hồi ánh mắt từ
trên người Sở Hi Thanh.
Sau đó, nàng nhìn về phía xa xa, nhìn về phía tòa ao thuốc ở trong bí cảnh.
Mí mắt Sở Vân Vân híp lại thành một đường, vẻ mặt như đang suy tư.
Nàng đang ước định sức mạnh của mình bây giờ, độ khả thi khi công phá cậm
trận kia là bao nhiêu.
Một lát sau, Sở Vân Vân hơi lắc đầu, nàng từ bỏ cái suy nghĩ này.
Hiện giờ, nàng không chỉ mất chân nguyên, mà ngay cả thiên phú huyết mạch
cũng bị phong ấn một bộ phận chủ chốt.
Thực lực tổng hợp của nàng không mạnh bằng Tư Đồ Lễ.
Khi nàng cưỡng ép xâm nhập tòa bí cảnh này, chỉ ba cái hô hấp là đám Vân Hải
Kiếm Khôi kia sẽ vượt không mà hàng lâm đến đây.
Nàng không có cơ hội hấp thu ao thuốc kia.
Ngoài ra, dường như Thần Ngao Tán Nhân trong bí cảnh này có chút vấn đề,
không thể làm bừa được. . .
Còn nữa, khi nghĩ đến chuyện người khác đã tắm qua, thì Sở Vân Vân vẫn cảm
thấy hơi chán ghét.
“Đi thôi, nơi này nóng quá!” Sở Vân Vân che dù, quay người chuẩn bị đi xuống
dưới núi.
Nhưng lúc này, ánh mắt nàng lóe lên, nàng lại trông thấy một người.
Sở Vân Vân bỗng nhiên dừng chân, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phía bên kia.
Đó là một thanh niên có dáng người cao to, trên người mặc chiến giáp của
Thiên hộ Cẩm y vệ, bên ngoài khoác áo chuồn.
Người này khoảng tầm hai mươi tuổi, dưới khóe mắt có một nốt ruồi chu sa.
Khí chất của hắn già dặn, đường nét ngũ quan có hơi tương tự với Sở Hi Thanh.
Người này đang đứng cách đó tầm một trăm bước, ánh mắt nhìn chằm chằm
vào Sở Hi Thanh, trong mắt còn mang theo vẻ kinh ngạc và nghi ngờ.
Sở Vân Vân nhận ra người này, Sở Chính Dương, con thứ của tam phòng Kinh
Tây Sở thị!
Trên Danh Hiệp Bảng của Luận Võ Thần Cơ có ảnh của tất cả mọi người, mà
người này mới leo lên Danh Hiệp Bảng của Lạc Châu vào hai tháng trước.
Tại sao người này lại ở đây?
Nhìn bộ quần áo Thiên hộ Cẩm y vệ trên người hắn, là bị chuyển việc đến Đông
Châu?
Ngay sau đó, sắc mặt Sở Vân Vân đã khôi phục bình thường, nàng tiếp tục che
dù đi xuống núi.
Lúc trước, khi hai bọn họ trốn từ trong lăng mộ ra, vừa không có thuật dịch
dung ngụy trang, lại không có phương pháp biến xương dịch hình.
Nhưng may mà nàng từng dùng một loại kỳ trân của Thượng giới, nên gương
mặt đã trở lại khoảng mười ba tuổi.
Mà tuy rằng dung mạo của Sở Hi Thanh không thay đổi, nhưng ngày xưa hắn bị
Kinh Tây Sở thị giam lỏng, không được bước ra cổng một bước, cho nên cũng
chỉ có vài người là biết mặt mũi của hắn.
Hai người bọn họ mai danh ẩn tích của quận Tú Thủy, bị người khác nhận ra là
một khả năng rất nhỏ bé.
Sở Vân Vân cũng biết đây là một mầm họa rất lớn, sớm muộn gì cũng sẽ mang
đến phiền phức cho bọn họ.
Nàng chỉ không ngờ là, thời gian này sẽ đến nhanh như vậy.
Lục Loạn Ly hoàn toàn không nhận ra vẻ khác thường của Sở Vân Vân, nàng
chỉ thấy hơi không nỡ, cuối cùng chỉ nhìn Sở Hi Thanh thêm một chút, rồi mới
đuổi theo bước chân của Sở Vân Vân.
Nàng cười tủm tỉm hỏi: “Vân Vân, bây giờ ngươi trở về quận Tú Thủy hay là ở
lại Lâm Hải? Ta còn có chuyện quan trọng khác ở Lâm Hải, có lẽ là không thể ở
cùng ngươi.”
Chuyện này rất đúng ý Sở Vân Vân, nàng thản nhiên gật đầu một cái: “Sư tỷ,
ngài cứ tự tiện, lát nữa ta có thể sẽ đi tìm huynh trưởng, sau đó ở lại quận Lâm
Hải vài ngày với hắn.”
“Ngươi muốn tìm Sở Hi Thanh?” Lục Loạn Ly nghe thấy thế thì hơi cứng lại,
vẻ mặt bắt đầu lúng túng: “Chuyện này. . . Vân Vân, ngươi gặp ca ca ngươi thì
đừng nói chuyện ta cũng đi theo đến Lâm Hải, được không?”
Nàng cảm thấy hơi là lạ, một cô bé lại chạy ngàn dặm xa xôi đến Lâm Hải vì
một tên nam nhân, chuyện này mà truyền ra ngoài thì sẽ tạo thành hiểu lầm mất.
Sở Vân Vân nghe thấy thế, khóe môi hơi cong lên, nàng thấy hơi buồn cười:
“Có thể, đây là việc riêng của sư tỷ, nếu sư tỷ không muốn thì ta sẽ không nhắc
đến.”
Vẻ mặt Lục Loạn Ly lập tức buông lỏng, nàng biết Sở tiểu muội này đã nói là sẽ
làm.
Một lát sau, hai người đi xuống chân núi, sau đó chào tạm biệt nhau.
Lục Loạn Ly muốn đến quận thành Lâm Hải, Sở Vân Vân thì lại chờ Sở Hi
Thanh đi ra.
Mà ngay khi Sở Vân Vân nhìn thấy bóng người của Lục Loạn Ly biến mất khỏi
tầm mắt. Ánh mắt của nàng từ từ trở nên lạnh lùng, nhìn về phía lối vào thung
lũng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK