Cự linh phương bắc có tứ đại thần sơn, phân biệt là Bất Chu, Thiên Đế, Trường
Lưu và Côn Luân.
Côn Luân sơn nằm ở phía tây bắc Thần Châu, cách Vô Tướng thần tông cực xa,
phải đến 750 vạn dặm.
Hoàng đình Cự linh này cũng là kẻ thân mật với nhân tộc nhất.
Dưới Côn Luân sơn chẳng những có mấy vương quốc nhân tộc có nhân khẩu
gần trăm triệu, mà còn có rất nhiều truyền thừa võ tu.
Giới tu hành bên đó lại tương đối khép kín, lại do quá xa xôi, nên tin tức không
thông.
Vô Tướng thần tông có nói vô căn cứ đi nữa, thì cũng không cần lo lắng bị vạch
trần.
Đặt tên cũng rất hay, Cuồng Kiếm – Phong Tam. . . tên rất hay!
Không phải điên thì chính là cuồng rồi, phải không?
Nhưng tại sao lại là tam phẩm? Không thể mạnh hơn một chút sao?
“Thì ra là Phong tiên sinh!”
Trên mặt Sở Hi Thanh hiện ra vẻ vui mừng, hắn chắp tay một cái, sau đó lại
cảm thấy không đủ nhiệt tình, liền đi qua nắm tay Cuồng Kiếm – Phong Tam,
dùng sức lắc lắc: “Bây giờ Sở mỗ đúng là đang cần một đại cao thủ có thể
chống đỡ một phương như Phong tiên sinh. Có thể được Phong tiên sinh ưu ái,
là phúc phận của Sở mỗ.”
Phong Tam lại cảm thấy là lạ.
Trong trí nhớ của hắn, bản thân mình cực kỳ coi trọng Sở Hi Thanh, rất chờ
mong với Sở Hi Thanh.
Do hắn xuất thân từ nhân tộc ở Côn Luân sơn, bình sinh sùng bái và kính phục
nhất là nhân vật từng áp chế tứ đại hoàng đình Cự linh là Huyết Nhai Đao
Quân. Là người quét ngang ba vạn dặm Bắc vực, khai thác hai châu cho Đại
Ninh, là Bá Võ Vương.
Vì vậy, hắn cũng cực kỳ sùng bái và cuồng nhiệt với Sở Hi Thanh, cho rằng đây
là hi vọng của nhân tộc.
Tại thời đại Huyết Nhai Đao Quân trấn áp thiên hạ, gần chục tỷ nhân tộc ở
phương bắc đều có ngày tháng tốt đẹp.
Đám Cự linh kia cũng không dám nghiền ép nhân tộc, rất sợ Huyết Nhai Đao
Quân đến nhà hỏi tội.
Nhưng đến khi gặp mặt Sở Hi Thanh, Phong Tam lại phát hiện tâm trạng của
mình rất bình tĩnh.
Phong Tam cũng có chút kích động, cũng có chút cuồng nhiệt, nhưng lại không
nhiều như hắn tưởng tượng.
Nói chung là rất kỳ quái, mọi nơi đều có chỗ không đúng.
“Không dám nhận!”
Phong Tam đè nén dị dạng trong lòng, sắc mặt nghiêm túc: “Có thể theo hầu
bên cạnh chủ thưởng, là vinh hạnh của Phong mỗ! Sở tiểu thư đã nói quy của
của Vô Tướng thần tông và của chủ thượng cho ta hay. Chủ thượng có gì cần sai
phái thì không cần khách khí với ta. Chỉ cần Phong mỗ còn một ngày, nhất định
sẽ bảo vệ chủ thượng an toàn.”
Sau đó, hắn lại do dự khoảng một phần ba mươi cái nháy mắt, vẻ mặt xúc động
nói: “Nhưng chủ thượng nói không sai, mấy cái Đạo thị dưới trướng ngài đều là
phế vật cặn bã, thực sự là quá yếu. Gặp phải cao thủ chân chính, đều không đỡ
nổi một đòn.”
Sắc mặt Chu Lương Thần lạnh lẽo, ánh mắt ảm đạm.
Hắn nghe lời nói của Phong Tam, tuy rằng trong lòng rất khó chịu, nhưng người
ta là tiền bối tam phẩm, sức chiến đấu cực mạnh, quả thực là không phải hắn
bây giờ có thể so sánh.
Chu Lương Thần chỉ có thể âm thầm quyết tâm, tập trung và cần cù hơn trên võ
đạo, phải nhanh chóng gia tăng tu vị mới được.
Bằng không hắn không chỉ không giúp đỡ được gì, mà còn có thể bị người ta
coi thường và sỉ nhục.
Sau hành trình Vân Hải tiên cung, hắn và tiểu Huyền Vũ đều bước vào ngũ
phẩm.
Nếu đặt ở phía nam như Đông Châu, đã có thể coi là cao thủ một phương. Nếu
nếu đặt ở chư châu phía bắc, vậy thì không đáng nhắc tới.
“Phế vật cặn bã?” Kế Tiễn Tiễn thì lại cười gằn một tiếng, trong mắt chứa ý
cười: “Ngươi còn chưa xứng nói câu này trước mặt ta.”
Nàng đè đao: “Không ngại thử một chút. Ta cũng muốn nhìn xem Thần Ý Như
Tâm Kiếm của ngươi có mạnh như vậy không, có đủ thực lực bảo vệ chủ
thượng hay không. Cũng muốn để cho các hạ lĩnh giáo đao pháp của phế vật
cặn bã như ta.”
Nàng tu luyện là Duy Ngã Độc Tôn Đao, sau khi cảm nhận được kiếm ý Thần
Ý Như Tâm Kiếm của Phong Tam, thì vô thức sinh ra phản cảm với kẻ này.
Bây giờ nàng nghe thấy lời nói khinh bỉ của Phong Tam, thì lại càng không nhịn
được.
Lúc trước Thương Hải Thạch nói thì cũng thôi, song phương chênh lệch quá
nhiều.
Thương Hải Thạch tính tình kiêu ngạo, cũng xem thường con tôm nhỏ như
nàng.
Mặc dù Kế Tiễn Tiễn cực kỳ tự tin với đao của mình, nhưng cũng không cuồng
vọng vô tri đến mức cho rằng mình có thể khiêu chiến hạng 15 Thiên Bảng
đương đại.
Nhưng Cuồng Kiếm – Phong Tam này chỉ là tam phẩm hạ mà thôi, có tư cách gì
nói như vậy?
Cuồng Kiếm – Phong Tam híp mắt lại, nhìn Kế Tiễn Tiễn một chút, sau đó bật
cười một tiếng: “Duy Ngã Độc Tôn Đao? Cũng tốt, hôm nay Phong mỗ liền chỉ
điểm cho ngươi một hai. Phong mỗ sẽ để cho nha đầu nhà ngươi biết cái gì mới
là duy ngã độc tôn, thần ý như tâm!”
Kế Tiễn Tiễn không nói gì, bóng người trực tiếp lóe lên, bay ra ngoài sân, chắp
tay về phía Phong Tam: “Xin mời!”
Sở Hi Thanh thấy thế thì không khỏi cảm thấy đau đầu, hắn mở miệng răn dạy:
“Tiễn Tiễn! Phong tiên sinh là tiền bối của chúng ta, hơn nữa còn chạy xa mấy
trăm vạn dặm để hiệu lực cho ta, chúng phải lấy chân thành để đối đãi, sao
ngươi có thể vô lý như thế?”
Kế Tiễn Tiễn lại không chịu bỏ qua, nàng vẫn đứng trong sân, tay đè đao, ngậm
lấy mấy phần kiệt ngạo mà nhìn nhau với Sở Hi Thanh
Danh Sách Chương: