Mục lục
Bá Võ - Khai Hoang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần này, Lục Loạn Ly không đi cùng hai người Sở Hi Thanh.
Đêm qua, khi ra khỏi thành thì Lục Loạn Ly đã vượt sông một mình, nàng đi
đến bờ đông sông Thần Tú.
Nàng lo lắng Dương Viêm Thần Nhãn – Húc Nhật Đông sẽ xảy ra chuyện, cho
nên muốn đi qua xem một chút.
Tâm trạng của Sở Hi Thanh có hơi không vui.
Hắn không biết sau lần từ biệt này, Lục Loạn Ly có còn trở về võ quán Chính
Dương hay không.
Lục Loạn Ly vì tìm Nghịch Thần Kỳ và bảo tàng Vũ Liệt thiên vương, cho nên
đường đường là lục phẩm mà phải ẩn núp ở võ quán Chính Dương.
Bây giờ, Chân Ý Đồ và bút ký của Tần Mộc Ca, cộng thêm Nghịch Thần Kỳ đã
hiện thế, không biết Lục Loạn Ly có trở về hay không?
Đúng rồi, còn có bản đồ bảo tàng Vũ Liệt thiên vương nữa. . .
Thật ra thì mấy ngày trước Sở Hi Thanh cũng nghĩ đến rồi, hắn còn định để Sở
Vân Vân vẽ nốt tấm bản đồ này ra, địa điểm liền chọn đại trạch hoặc là mộ tổ
của quận úy Thẩm Chu hoặc Thượng Quan gia cũng được.
Nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận, hắn liền bỏ qua suy nghĩ này.
Loại vu oan này quá rõ ràng rồi, chỉ có thể làm cho người ta nghi ngờ. Đến khi
đó, không những không hại được mấy người Thượng Quan Thần Hạo, mà còn
tự hại bản thân mình.
Tuy nhiên, khi hai huynh muội đi vào Tàng Kinh Lâu được khoảng tầm một
canh giờ, thì Sở Vân Vân liền cầm một quyển sách đi qua, ngồi xuống bên cạnh
Sở Hi Thanh.
“Chỗ nên tìm thì ta đã tìm rồi, ta chỉ tìm thấy một nửa của quyển sách này, thiếu
mất nội dung mấu chốt nhất và Chân Ý Đồ.”
Vẻ mặt Sở Vân Vân nghiêm túc: “Xem ra chỉ có thể chờ đến khi gia nhập Vô
Tướng Thần Tông, rồi tìm ở trong Vấn Kinh Đường của bản sơn thôi.”
Tiếc là thời gian không đủ, bằng không thì nàng có thể thôi diễn ra nội dung của
bộ phận thiếu này.
Nàng dự đoán rằng, với thiên phú bây giờ của Sở Hi Thanh, trong vòng một
năm là có thể tiến vào Vô Tướng Thần Tông.
Nhưng trong một năm ngắn ngủi này, sẽ có vô số biến số không lường trước
được.
Sở Hi Thanh cũng hơi cau mày, lòng thầm nói chuyện này khó rồi.
Thần niệm của Sở Vân Vân bây giờ mạnh cỡ nào chứ? So sánh với Diệp Kinh
Nguyên thì cũng như đom đóm so với ánh trăng.
Ý niệm của nàng càn quét qua, liền có thể biết tất cả sách báo tranh ảnh trong
phạm vi năm trượng chung quanh.
Sở Vân Vân nói không tìm được, vậy chính là không có thật.
Bạch Mã Phi Mã cực kỳ quan trọng với hai người bọn họ, nếu như không có
môn bí pháp này để che giấu thân phận, thì hai người bọn họ sẽ gặp vô số nguy
hiểm.
Thật ra thì chợ đen cũng có những bí pháp dịch dung khác, nhưng vấn đề là nếu
như hai huynh muội bọn họ đột nhiên thay đổi tướng mạo, thì chỉ có thể làm
cho người ta nghi ngờ hơn.
Thần sắc Sở Hi Thanh hơi động: “Còn có hi vọng. Còn có một nơi ở trong này,
có hi vọng lấy được bản bí pháp đó.”
Sở Vân Vân nghe vậy thì thấy hơi mơ hồ.
Bạch Mã Phi Mã không ở trong Tàng Kinh Lâu, bọn họ biết lấy được ở đâu?
Nhưng sau đó nàng lại nghĩ đến một người, trong mắt hiện lên một tia kỳ dị.
“Ngươi đang nói đến Diệp Kinh Nguyên? Người này được xưng là con mọt
sách, đã đọc hết tất cả sách ở trong Tàng Kinh Lâu này, mà lại có thể nhớ được
bảy phần mười. Môn bí pháp Bạch Mã Phi Mã này từng danh chấn Đông Châu,
hắn không thể không có hứng thú, vấn đề là làm thế nào để hắn viết nội dung
còn thiếu ra?”
Sở Hi Thanh không lên tiếng, hắn cầm quyển sách trong tay Sở Vân Vân lên,
mở ra xem một lượt.
Sau đó, ánh mắt hắn sáng ngời: “Ngươi chờ ở đây một lát, ta đi một chút rồi sẽ
quay lại.”
Hắn bỗng nhiên đứng lên, thản nhiên đi về phía cầu thang tầng chín.
Cầu thang này có phong ấn rất mạnh mẽ.
Sở Hi Thanh đi được bảy bậc thang, sau đó không đi nổi nữa. Phía trước hắn có
một bức tường vô hình, ngăn cản bước chân của hắn.
Nhưng Diệp Kinh Nguyên ở trên tầng chín đã bị hắn kinh động.
Ông lão tóc trắng áo trắng này lắc mình đi đến miệng thang, nhìn Sở Hi Thanh
với vẻ nghi ngờ và khó hiểu: “Tiểu Sở? Ngươi có chuyện gì?”
Diệp Kinh Nguyên nhận ra thiếu niên ở trước mắt này.
Ông cũng khá thưởng thức tên đệ tử xuất sắc nhất trong mấy năm gần đây của
võ quán Chính Dương.
“Đệ tử tình cờ phát hiện quyển sách này.” Sở Hi Thanh giơ quyển sách ở trong
tay lên trước ngực: “Sau khi cẩn thận nghiên cứu, để tử đã bị hấp dẫn bởi hàm
nghĩa võ đạo ẩn giấu trong đó, nhưng tiếc là quyển sách này chỉ có một nửa, đệ
tử không thể dòm ngó hoàn chỉnh, cảm thấy rất là tiếc nuối.”
“Nghe nói lâu chủ trí tuệ hơn người, trước kia từng đảm nhiệm biên soạn ở Vấn
Kinh Đường của bản sơn, lại tọa trấn tòa Tàng Kinh Lâu này mười năm, đọc
qua vô số võ đạo kinh điển. Vì vậy, đệ tử cả gan lên đây thỉnh giáo, lâu chủ đã
xem qua nửa quyển còn lại hay chưa? Nếu như đã xem qua, có thể khai ân mà
sao chép cho đệ tử một phần không? Đệ tử là người mê võ thành tính, nếu như
không thể tìm hiểu đến tận cùng, thì sẽ mất ăn mất ngủ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK