Sở Hi Thanh bật cười: “Ta đã thấy giá trị của ngươi, nhưng mà chuyện gì cũng
có giá của nó. Giúp ngươi hoàn thành ‘nghi thức’ Luyện Thiên không khó, vấn
đề là các hạ có nguyện ý để ta ra tay hay không.”
Hắn lại nhìn đám Thần nghiệt ở chung quanh: “Các ngươi đã chuẩn bị xong,
vậy thì bắt đầu luôn bây giờ đi.”
Khi Sở Hi Thanh vừa dứt lời, không gian nơi này đã quay trở về dòng sông thời
gian.
Điều này gợi ra thời gian nhiễu loạn, tiếng nổ đinh tai nhức óc liên tiếp không
dứt, phạm vi ngàn dặm quanh đây cũng vì thế mà núi chuyển đất sập, cảnh
tượng thế giới đổ nát giống như tận thế.
Cũng trong khoảnh khắc này, tất cả mọi người ở đây đều cảm giác được ý niệm
khủng bố của Hư Thần – Xa Nguyên đã hàng lâm tới đây.
Hư Thần – Xa Nguyên hiển nhiên là đã nhận ra Thiên Ảnh Tinh Quân từ vong,
hắn không chỉ thả thần niệm cuồng bạo xung kích nơi này, mà còn làm cho
không gian quanh đây tan vỡ từng tấc từng tấc.
Vị Tổ thần này không thể khóa chặt vị trí của bọn họ, nhưng lại dùng thần lực
vô biên của hắn, bao trùm phạm vi 3000 dặm nơi này.
Vô cùng vô tận vết rách không gian đang càn quấy ngang dọc trong phạm vi
này.
Nếu giữa bọn họ không có vách ngăn không gian của Vô Thiên Hắc Ngục và ba
ngàn giới Ma vực, vậy tất cả mọi người nơi này, bao quát cả Sở Hi Thanh đều bị
thần lực của Xa Nguyên nghiền nát rồi.
Thần Kim Đỉnh cũng đã đã đoán được việc này từ trước.
Hắn chỉ âm thầm cảm khái.
Chân nguyên của vị bệ hạ này quả thực là vô cùng vô tận, mênh mông như đại
dương.
Hắn cắt đứt một không gian rộng lớn như vậy mà lại còn có thể duy trì đến nơi,
hơn nữa từ đầu đến cuối đều thong dong tự nhiên, không hề lộ ra vẻ mệt mỏi.
“Hạ thần tự biết đạo lý không công không nhận lộc, tuyệt không hổ thẹn!”
Trong lúc nói chuyện, Thần Kim Đỉnh đã móc ra mấy viên tinh thạch, và đánh
nổ chúng.
Đó chính là Thần hạch lấy ra từ trong người Thần nghiệt, hơn nữa đều ngậm lấy
lực lượng thời gian và không gian rất mạnh.
Sau khi Thần hạch nổ tung, uế khí ngập trời bị giải phóng, cũng khiến cho thời
gian và không gian nơi này bị nhiễu loạn nhiều hơn.
Hắn dựa vào đó để xé ra mấy chục vết rách trên vách ngăn không gian của Vô
Thiên Hắc Ngục.
Đám Thần nghiệt ở đây bị Nguyên linh mỏng manh của ba ngàn giới Ma vực
hấp dẫn, vô thức lao ra khỏi vết rách, bay ra ngoài Vô Thiên Hắc Ngục.
Điều này khiến cho Thái Tuế ra tay, vô số xúc tu màu đen lan tràn ra hư không,
bắt lấy những Thần nghiệt đang chạy trốn kia.
Trong đó còn có một bóng rồng long lanh đang chữa trị vách ngăn.
“Hoàng Long!”
Thanh Long Tinh Quân vẫn ẩn trong tay áo của Lục Loạn Ly nhìn thấy cảnh
này, trong mắt không khỏi toát ra một vệt đau đớn và bất đắc dĩ.
Đó là con thứ của huynh trưởng hắn, cũng là một mạch Ứng Long cao quý và
mạnh mẽ.
Nhưng mà bây giờ, hắn đã tử vong, hài cốt bị luyện chế thành Thần Sinh
Nguyên Thần trong ‘thập nhị nguyên thần’.
Lúc này, Thần Kim Đỉnh lại phát ra một tiếng gào thét: “Bệ hạ! Chính là lúc
này!”
Trong nháy mắt, một luồng lực hút cực mạnh đã đánh về phía này.
Hắn thế mà lại bố trí trận pháp ở Ma vực Chiến giới từ trước, lôi kéo và tiếp
ứng đám người bọn họ.
Điều này khiến cho đám người Sở Hi Thanh thoát khỏi đây dễ dàng hơn.
Lúc này, uế khí trong không gian cực kỳ nồng nặc, xúc tu của Thái Tuế tuy có
tiến đến đây, nhưng phần lớn đều bị Thần nghiệt hấp dẫn. Tuy nhiên vẫn có vài
cái xúc tu vồ về phía Sở Hi Thanh.
Thần Kim Đỉnh không dám chậm trễ: “Tịnh Không!’
Đó chỉ là năm cái xúc tu, bọn họ vẫn có thể ứng phó.
Nhưng không đến lúc bất đắc dĩ, Thần Kim Đỉnh tuyệt đối không muốn tiếp xúc
với Thái Tuế.
Dù sao thì vẫn còn mấy vị Tổ thần đang chờ bọn họ bên ngoài ba ngàn giới Ma
vực.
Bọn họ mà dây dưa trì hoãn dù chỉ một chút, cũng có thể nghênh đón tai ương
ngập đầu.
Mặt Thần Tịnh Không lập tức lạnh xuống.
Nàng mở Thiên Mục nơi mi tâm, nhìn vào toàn bộ hư không.
Con thú Hỗn Độn sau lưng nàng thì không ngừng phun khí trắng ra bốn phía
chung quanh.
Khí trắng này không nhiều, chỉ như những sợi tơ, lại làm cho năm cái xúc tu kia
mất phương hướng.
Cũng trong quá trình này, bọn đã vượt qua vách ngăn không gian của Vô Thiên
Hắc Ngục, hơn nữa đang không ngừng đến gần với Ma vực Chiến giới.
Đoàn săn bắn Huyết Đỉnh đúng là nắm giữ một con đường ‘khá gần’ với Ma
vực Chiến giới.
Tuy nhiên, ngay khi bọn họ vừa tiến vào Ma vực Chiến giới, một ngón tay cực
lớn bỗng nhiên đâm thẳng đến vị trí của bọn họ.
Trong khoảnh khắc này, thời gian và không gian chung quanh đều bị đóng băng.
Sở Hi Thanh rất khó hình dung cái cảm giác này.
Giống như xem phim Tây Du ở kiếp trước vậy, Phật tổ một chỉ trấn áp con khỉ
kia, một chỉ tức là thiên địa.
Cùng lúc đó, vô cùng vô tận hàn lực kéo tới.
Dù chưa tiếp xúc với chúng, suy nghĩ của Sở Hi Thanh đã bắt đầu đông cứng.
“Băng Thần – Huyền Đế!”
Sắc mặt Thần Kim Đỉnh cực kỳ khó coi.
Hắn không ngờ vị Tổ thần này lại khóa được vị trí của bọn họ nhanh như vậy.
Như vậy Thạch Thần đâu?
Danh Sách Chương: