Khi Sở Hi Thanh vừa dứt lời, toàn bộ tinh không đều yên tĩnh.
Ngay cả Lê Tham và Tử Vũ đang dẫn binh bay về phía La Hầu, và cả Vấn Tố Y
cũng tham dự hộ tống Táng Thiên, tất cả đều nhìn về phía Minh giới.
Tên kia… chắc là vẫn còn đang đối mặt với cường địch chứ?
Tuy rằng không biết đối thủ của Sở Hi Thanh là ai, nhưng Thần Bàn Nhược
chắc chắn sẽ không hạ thủ lưu tình với hắn.
Vào thời điểm này, Sở Hi Thanh còn tiêu hao nhiều nguyên lực như vậy, chỉ vò
truyền đạt ý chí của hắn ra toàn bộ thiên địa.
Vấn Tố Y cắn môi dưới, lập tức rút Thái Sơ băng Luân, chỉ về tinh không vô
ngần.
“Phụng lệnh Nhân hoàng, hôm nay bất kể kẻ nào dám to gan cản trợ Táng
Thiên thần tôn của tộc ta thảo phạt La Hầu, Vấn Tố Y ta sẽ không đội trời
chung, không chết không thôi.”
Lê Tham và Tử Vũ ở phía trước cũng không chút do dự, lập tức dùng chiến đao
và trường thương chỉ về phía trước.
Khí thế của họ bá đạo và ác liệt: “Phụng lệnh Nhân hoàng, kẻ dám to gan ngăn
cản huynh trưởng ta phá nát La Hầu, hai chúng ta tất không đội trời chung,
không chết không thôi! Dù là ngọc đá cùng nát, song song cùng diệt…”
230 vạn đại quân ở phía sau bọn họ cũng giơ đao thương, đồng thanh rít gào:
“Phụng lệnh Nhân hoàng, kẻ dám to gan ngăn cản Ma tôn, chém!”
Trong ma quân khổng lồ này, Thần Kim Đỉnh và thiếu nữ ba mắt Thần Tịnh
Không nhìn nhau một chút.
Bọn họ cũng lập tức chỉ đao kiếm vào tinh không.
“… hôm nay bất kể kẻ nào dám to gan cản trợ Táng Thiên thần tôn của tộc ta
thảo phạt La Hầu! Tất không đội trời chung, không chết không thôi!”
Ý niệm của bọn họ hội tụ với khí huyết, ngưng tụ ra huyết cương khổng lồ có
hình dạng tựa như rồng. Khiến cho ngàn vạn thần quân đang tụ tập ở phía xa xa
cũng phải biến sắc.
Tất cả chiến hạm của thần quân đều không hẹn mà cùng giảm tốc độ.
Mà lúc này, trên ngôi sao Bắc Lạc Sư Môn.
Ba ngôi sao phụ trách trông coi Nam Thiên Môn đã không còn hơi sức chinh
chiến.
Nhưng khi giọng nói của Sở Hi Thanh truyền đến, Minh Thiên Thu, Quan Vân
Sinh và Độc Thiên Việt đều động dung.
Minh Thiên Thu lạnh lùng rút thần binh bên người ra.
Độc Thiên Việt thấy thế không khỏi nhướng mày: “Vương thượng cũng muốn
hưởng ứng lời hiệu triệu của bị bệ hạ kia sao?”
“Là Nhân hoàng đương đại.”
Minh Thiên Thu hiểu ý của vị mưu sĩ này.
Hắn lo lắng sau khi lập lời thề này, sẽ là một trận đại chiến máu tanh.
Mà hôm nay, một khi lập lời thề này, danh phận sẽ được định ra.
“Giờ phút này, dù thế nào cũng phải hưởng ứng. Hơn nữa, mặc kệ ngươi nghĩ
như thế nào, hắn đều là Nhân hoàng đương đại. Chúng ta nợ hắn, không thể
không trả. Huống hồ…”
Minh Thiên Thu hơi dừng lại: “Vị bệ hạ này có lòng dạ như vậy, có khí phách
như vậy, Minh mỗ bội phục.”
Độc Thiên Việt không khỏi cười khổ một tiếng: “Thôi, theo ý của vương thượng
đi, chắc là sẽ không có chuyện lớn gì đâu.”
Minh Thiên Thu cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng vẫn chỉ kích vào tinh không:
“Phụng lệnh Nhân hoàng, hôm nay bất kể kẻ nào dám to gan cản trợ Táng
Thiên thần tôn của tộc ta thảo phạt La Hầu…”
Quan Vân Sinh sắc mặt lạnh lẽo như băng: “Dù là ngọc đá cùng vỡ, song song
cùng chết, trong vòng 10 ngày, tất phải thảo phạt!”
Lúc này, tại phàm giới.
Các anh kiệt nhân tộc như Lý Trường Sinh, Kiếm Tàng Phong, Tố Phong Đao,
Lục Trầm, Trần Nại Lạc.. cũng lập tức giơ đao kiếm lên hưởng ứng.
“…hôm nay bất kể kẻ nào dám to gan cản trợ Táng Thiên thần tôn của tộc ta
thảo phạt La Hầu…”
Sở Vân Vân thì chắp tay sau lưng, đứng sừng sững trên Tuyệt Bích sơn mạch.
Nàng không lập lời thề, nhưng giờ phút này, 12 đạo long khí quay quanh người
nàng đã rít gào về phía bầu trời.
Sở Vân Vân và Sở Hi Thanh vốn là vợ chồng một thể.
Sở Hi Thanh thề, cũng là nàng thề!
Sở Vân Vân đang súc thế tụ lực, chuẩn bị sẵn sàng.
Trước khi đi, Sở Hi Thanh đã âm thầm thông báo cho nàng.
Nếu như chuyện không ăn thua, lập tức hoàn thành nghi thức đăng thần, dùng
nội thiên địa để chứng đạo Vĩnh Hằng.
Nàng còn chưa tích lũy đến cùng cực, nhưng đây là cửa ải cuối cùng, phải
chuẩn bị tâm lý một kích quyết tử với các thần.
Tại Nam Cực, Mộc Kiếm Tiên hiện hình người ở ngoài ngôi sao.
Sắc mặt hắn bình tĩnh như thường, kiếm ý lại lên đến cực hạn.
Mộc Kiếm Tiên dùng chính kiếm của mình, chỉ thẳng về phía bắc.
“Dám ngăn cản Táng Thiên, giết!”
…
“Hay cho không đội trời chung, không chết không thôi!”
Trong thần điện ở sao Thiên Hư, Xa Nguyên đã đứng dậy khỏi thần tọa.
Hắn khu cao 900 trượng của hắn đang phát ra tiếng răng rắc răng rắc, dĩ nhiên
lại tăng trưởng đến 950 trượng.
Khuôn mặt tuấn tú xinh đẹp của Xa Nguyên cũng đang biến hóa rất nhanh.
Trên mặt hắn bắt đầu xuất hiện chút nếp nhăn, da thịt trắng nõn cũng chuyển
thành màu đồng, trong thời cực ngắn đã từ một thiếu niên biến thành trung niên.
Thần lực và thần uy của Xa Nguyên lại càng khủng bố và đáng sợ hơn.
Uy áp vô biên kia để cho tất cả thần linh trong và ngoài cung phải nằm rạp trên
mặt đất.
Nhưng khi Xa Nguyên sắp bước ra khỏi thần cung, trưởng tử của hắn là Tử Vi
Tinh Quân đã xuất hiện trong tòa thần điện này.
“Phụ thần!”
Tử Vi Tinh Quân cúi đầu thi lễ: “Mời phụ thần tạm thời thu hồi lửa giận. Trận
chiến ngày hôm nay, mạch Hư Thần chúng ta không ngại nhẫn nại một hai.”
“Hả?” Xa Nguyên không khỏi lạnh lùng nhìn trưởng tử của mình: “Thiên Vi,
ngươi sợ sao? Sợ nhân tộc, sợ sự khiêu chiến của bọn họ? Ngươi như vậy, cũng
xứng làm Trung Thiên chi chủ ở bắc cực?”
Thần Thiên Vi, chính là tên của Tử Vi Tinh Quân.
Mãi đến khi trưởng tử của hắn trở thành Tử Vi Tinh Quân đời thứ ba, thì mới
đổi tên thành Thần Tử Vi.
Tử Vi Tinh Quân cũng cảm nhận được lửa giận của phụ thần.
Phụ thần của hắn quả thực là không thể không giận.
Sau khi Thái Hạo ngã xuống, vùng tinh không này vẫn lấy mạch Hư Thần bọn
họ làm đầu.
Bộ tộc của họ tuy không có uy thế như Tam Túc Kim Ô và nhân tộc, nhưng lại
khống chế gần nửa tinh không.
Tận 1700 vị thần linh dưới trướng Tử Vi hắn và Câu Trần, trong đó bao quát cả
tứ tượng và Lôi thần.
Mà trận chiến ngày hôm nay, nếu mạch Hư Thần bọn họ không muốn ra tay trấn
áp, vậy các mạch còn lại cũng sẽ không dốc toàn lực.
Bọn họ cũng sẽ vì thế mà xem thường quyền uy của mạch Hư Thần.
Vì vậy trận chiến này, dù là không chết không thôi với nhân tộc, dù phải trả giá
đắt, bọn họ cũng không thể không ra tay.
Danh Sách Chương: