Khi Thần Tịnh Ly nói chuyện, Kiến Nguyên đế cũng dần dần khôi phục.
Sắc mặt hắn âm trầm như nước, nhìn Thần Tịnh Ly rồi hừ nhẹ một tiếng: “Việc
này không cần thần thượng phí tâm.”
Không phải Kiến Nguyên đế không biết âm Thần Dương Thần và vị ‘Vạn Trá
chi chủ’ kia đang mượn tay hắn để tính kế các thần.
Nhưng mà bọn họ vốn là lợi dụng lẫn nhau thôi.
Chỉ cần hắn có thể phá phong ấn cho Đế Oa, hắn sẽ trở thành Thánh hoàng đời
thứ tư, nhận được tán thành và che chở của Táng Thiên và Đế Oa, thậm chí là
Long Hi và Thánh hoàng đời thứ ba.
Khóe môi Thần Tịnh Ly cong lên, ý cười càng nồng: “Ta có thể đoán được bọn
họ muốn bệ hạ làm gì, nhưng lại biết mấy vị thần linh kia cũng không thật lòng.
Bệ hạ chỉ là thẻ đánh bạc trong tay bọn họ, chỉ cần bọn họ đạt được mục đích,
lúc nào cũng có thể vứt bỏ ngươi như vứt một chiếc giày rách.”
“Chỉ có con Chập Long đần độn này là thật lòng muốn ngươi đi con đường kia.
Nhưng mà bệ hạ tuyệt đối không thể tưởng tượng được con đường đó khó khăn
và gian nan thế nào đau. Tai nạn nhất định hàng lầm Thần Châu, cửu cửu thần
kiếp sẽ phá hủy tất cả mọi thứ của bệ hạ, lực lượng của các thần sẽ để ngươi
chết không có chỗ chôn.”
Sau khi nói đến đây, bóng người của Thần Tịnh Ly chợt tan biến trước mắt Kiến
Nguyên đế.
Chỉ có một giọng nói thăm thẳm truyền vào trong tai Kiến Nguyên đế.
“Ta biết bệ hạ có thứ mình muốn, nhưng mà bọn họ có thể cho ngươi, chư thần
cũng có thể cho ngươi. Thậm chí còn có thể đồng ý con cháu và hậu duệ của
ngươi thiên thu vạn đời, vĩnh viễn làm Nhân hoàng. Một ngày nào đó trong
tương lai, nếu bệ hạ không thể đi tiếp trên con đường này, thì không ngại cân
nhắc lời ta nói.”
Kiến Nguyên đế không khỏi nhíu chặt lông mày, hắn nhìn bầu trời đã không còn
gì, yên lặng thật lâu.
…
Sau khi Thần Tịnh Ly rời đi, Kiến Nguyên đế liền rơi vào suy tư.
Nội tâm của hắn cũng bị lời nói của vị thần linh này làm cho dao động, rất lâu
vẫn không thể bình phục.
Trưởng Tôn Binh Quyền ngồi trên ngọc liễn phía sau, yên lặng nhìn bóng lưng
Kiến Nguyên đế, ánh mắt biến hóa khôn lường.
Trong lòng nàng đang nghĩ, đây chính là trò vui mà cẩu hoàng đế nói?
Dường như cũng không vui lắm.
Tu vị và thực lực mà tên cẩu hoàng đế này vừa thể hiện, cũng khiến nàng giật
mình.
Người này thân là Nhân hoàng đương đại, lại có thực lực Gần Thần.
Nhưng điều này vẫn không thể thay đổi cục diện khó khăn của Đại Ninh bây
giờ.
Hai ngàn vạn đại quân của Sở Hi Thanh vẫn là đại họa tâm phúc của Đại Ninh,
hiện giờ vị này lại chọc giận chúng thần, chắc chắn sẽ bị các thần nhằm vào.
Tông Thần Hóa thì lại hờ hững ôm quyền: “Thần Tịnh Ly này chỉ nói chuyện
giật gân mà thôi, bệ hạ không cần để ý. Nói đến thần linh, lại không nói đến
chín tầng mây kia, các thần không phải muốn đi xuống là có thể đi xuống.”
“Dù cho bọn họ có liều lĩnh, dốc hết sức để đánh vào phàm giới, thì tạm thời
không cần để ý. Bệ hạ thân có cực âm cực dương, các thần của nhân tộc ta nhất
định sẽ ủng hộ và chống đỡ cho bệ hạ, tựa như Táng Thiên, Lê Tham, Tử Vũ…
chắc chắn sẽ không ngồi xem.”
“Ha ha!” Trang quý phi cười một tiếng: “Ta cũng không tin những thần linh này
lại dám trợ giúp Sở Hi Thanh cướp thiên hạ.”
Đối với các thần, uy hiếp của Vô Cực Đao Quân kia tuyệt đối không thấp hơn
Kiến Nguyên đế.
Nhân tộc Thần Châu phân liệt, đối với bọn họ lại là cục diện tốt đẹp nhất.
Đối với Đại La Nghĩ tộc mà nói, cũng là như vậy.
Quốc sư Vũ Côn Luân lại thản nhiên ôm quyền nói: “Bệ hạ! Dương Thần và âm
Thần chính là thiên đế thiên hậu thời đại trung nổ, đã từng chấp chưởng thiên
đại 1200 vạn năm. Vì chuyện Dương Thần ngã xuống, nên có thù sâu như biển
với các thần.”
“Bọn họ ra tay giúp đỡ bệ hạ, có lẽ có tâm tư khác. Nhưng mà bệ hạ bây giờ đã
là âm dương một thể, tu vị và căn cơ cũng không thể giả được. Mặc kệ mấy vị
thần linh kia có dụng ý gì, bệ hạ chỉ cần nắm lấy căn bản, lấy bất biến ứng vạn
biến là được!’
Kiến Nguyên đế nhướng mày lên, nội tâm rộng rãi sáng sủa.
Cái gì gọi la căn bản? Đương nhiên là thực lực của bản thân!
Hắn và những vì thần linh kia là lợi dụng lẫn nhau, có thể liên thủ thì liên thủ,
không thể thì cũng không sao cả.
“Quốc sư nói rất đúng.”
Ánh mắt Kiến Nguyên đế lạnh lẽo như đao: “Sau đó phải làm phiền quốc sư đi
một chuyến, trả lại thái sư đạo phân hồn bên trong thái miếu đi.”
Nhất định phải để Độc Cô Thủ đột phát đến Siêu Phẩm.
Kiến Nguyên đế đã có thực lực Gần Thần, nên không còn kiêng kỵ thái sư như
trước nữa.
Trái lại thì Đại Ninh bây giờ rất cần sức chiến đấu đỉnh cấp.
Chỉ có thể thái sư đột phá đến Siêu Phẩm, thì mới có lực lượng đánh một trận
với Tần Mộc Ca!
Độc Cô Thủ đã đến nhất phẩm đỉnh phong từ lâu, sức chiến đấu lại chỉ là nửa
bước Gần Thần. 300 năm qua, vị này bị hạn chế bởi bí pháp hoàng gia, không
thể tiến thêm một bước.
Chỉ cần giải trừ hạn chế này, thực lực tổng hợp của thái sư Độc Cô Thủ dù
không thể với tới thần linh hạ vị, thì nhất định cũng có thể áp chế Tần Mộc Ca.
Kiến Nguyên đế lại đưa mắt nhìn về phía Sở Mính.
Sau khi gặp Thần Tịnh Ly, hắn lại càng gấp gáp và sốt ruột hơn.
Nhất định phải gia tăng thực lực bằng mọi cách!
Hắn vốn còn định chờ thêm một thời gian.
Một binh khí tốt nhất cũng cần thời gian đánh bóng và chế tạo.
Nhưng mấy ngày trước, Sở Hi Thanh lấy sức một người giết vào hoàng cung,
tình cảnh đó khiến cho hắn không thể không phát động kế hoạch sớm hơn.
Danh Sách Chương: