Vầng trăng sáng giữa trời hạ xuống, trong và ngoài ‘cung đài’ đều bị bao phủ
bởi một lớp hàn băng.
Tầng băng này lại tích lũy và khuếch tán ra bốn phía, điên cuồng lan tràn ra
chung quanh.
Chỉ trong khoảnh khắc, mảnh đại lục rộng khoảng 5000 dặm này đã bị băng
tuyết bao phủ.
Còn có rất nhiều khí lạnh khuếch tán bốn phía, mở rộng ra mọi ngóc ngách của
‘Chiến Phong giới’.
Để người kinh ngạc chính là, giữa bầu trời lại có thêm một vầng mặt trời, khiến
cho thế giới quanh năm tối tăm này, lần đầu tiên xuất hiện ban ngày.
Tuy nhiên, dù vùng thế giới này được soi sáng, nhưng khí lạnh lại không hề
giảm bớt.
Người đá khổng lồ vẫn đang đứng quan sát ở phía xa xa đã đi đến bên cạnh nam
tử áo trắng từ bao giờ: “Thái Bạch Tinh Quân, nếu như ngươi cũng đến vì Thiên
Nại Lạc, thì hiện giờ là lúc để ra tay đấy.”
“Ta muốn lực lượng của Thiên Nại Lạc làm gì?” Nam tử áo trắng nghe vậy chỉ
cười cười: “Con đường của ta không cần những thứ không thuần túy.”
“Tinh Quân, Sinh Nguyên chi pháp thậm chí còn mạnh hơn cả loại huyết mạch
Vạn Cổ Thiên Thu Chi Huyết kia. Vạn Cổ Thiên Thu Chi Huyết mạnh thì mạnh
thật, nhưng lại chỉ có lợi cho một người. Sinh Nguyên chi pháp thì có thể dùng
trên chiến trường, có thể khiến cho vô số sinh linh, vô số chiến sĩ trên chiến
trường được lợi. Mà ‘Tử quốc chi chủ’ nhất định sẽ trở thành một đế quân, lực
lượng mạnh không kém Tổ thần.”
Người đá khổng lồ khoanh tay trước ngực, ngửa mặt nhìn vầng trăng sáng trên
bầu trời: “Dù Tinh Quân không hứng thú với lực lượng của Thiên Nại Lạc, thì
không ngại cân nhắc cho những huynh đệ kia của ngươi, và cả dòng dõi của bọn
họ.”
Trong số dòng dõi của Kim Thần – Bạch Chúc, ba vị Thái Bạch Tinh Quân,
Thất Sát Tinh Quân và Kim Đức Tinh Quân là xuất chúng nhất, tất cả đều tiếp
cận đế quân, thậm chí là vượt qua.
Tuy nhiên, ngoài đó ra thì hắn còn có những dòng dõi khác, chỉ là phát triển
không tốt mà thôi.
Mà Sinh Tử Bộ trong tay Sở Hi Thanh, cộng thêm xác ngoài của Minh Hoàng
Thiên Nại Lạc, chỉ cần tiêu hóa được chúng, vậy có thể tạo ra hai vị đế quân
trong vòng vạn năm.
Năm tử áo trắng chắp tay sau lưng, hờ hững nói: “Thổ Đức Tinh Quân, ngươi
không muốn thấy âm Thần – Nguyệt Hi đạt được lực lượng của Thiên Nại Lạc?
Hay là Thạch Thần bảo ngươi nói câu này?”
Thổ Đức Tinh Quân không khỏi lắc đầu: “Không liên quan gì với Thạch Thần,
chỉ là một khi âm Thần tiếp chưởng thiên địa, sẽ không phải là chuyện tốt với
tất cả mọi người.”
Mười hai Tổ thần, kể cả những thần linh mang huyết mạch của Bàn Cổ kia, có
ai muốn nhìn thấy âm Thần – Nguyệt Hi lớn mạnh chứ?
Nếu hôm nay âm Thần – Nguyệt Hi thành công, như vậy thời đại nhật nguyệt
thống trị thiên địa sẽ lại xuất hiện một lần nữa.
Hắn không ngờ biến cố của trận tranh đấu trong ‘Chiến Phong giới’ này, lại
khiến cho âm Thần – Nguyệt Hi trở thành kẻ có cơ hội lớn nhất.
Thổ Đức Tinh Quân tự nhận mình không có thực lực, cũng không muốn cuốn
vào tranh đấu của các thần, bằng không hắn đã ra tay đuổi âm Thần – Nguyệt
Hi về rồi.
Người duy nhất có hi vọng ngăn cản âm Thần, chính là vị Thái Bạch Tinh Quân
trước mắt hắn.
Dù đối phương cũng chỉ là một bộ phân thân, nhưng vẫn có lực lượng đuổi âm
Thần về tinh không.
Mạch Thạch Thần bọn họ, cũng vui vẻ khi nhìn thấy mạch Kim Thần quật khởi.
Thổ Đức Tinh Quân thậm chí còn chờ mong vị Thái Bạch Tinh Quân này leo
lên ngôi vị thiên đế!
Đối với mạch Thạch Thần bọn họ, thì đó là một chuyện tốt.
Chỉ tiếc là vị Tinh Quân này quá trọng nghĩa và giữ lời, chỉ vì một bại với Ngu
Công ngày xưa, mà từ đây tự trói tay mình. Không chỉ không tham gia vào
tranh đấu giữa người và thần, mà còn không để ý đến chuyện phân tranh của
chúng thần.
“Ta hiểu ý của ngươi.”
Nam tức áo trắng vẫn thản nhiên như không: “Nhưng Thổ Đức Tinh Quân
ngươi nghĩ nhiều rồi, vị Nhân hoàng này đã có bố trí từ trước rồi. âm Thần
muốn thành công, chỉ sợ là rất khó.”
Thổ Đức Tinh Quân hơi ngẩn ra, nghĩ thầm thời điểm này rồi, còn có ai có thể
ngăn cản âm Thần?
Vị này đã là một trong những thần linh mạnh nhất thiên địa, dù là trong ‘Bàn Cổ
chúa tể’ thì cũng đứng hàng đầu.
Sau khi Dương Thần ngã xuống, vị này dùng lực lượng và quyền mưu của bản
thân, miễn cưỡng chống đỡ cục diện của Kim Ô tộc.
Hiện giờ, các tồn tại Vĩnh Hằng trung vị trở lên như 28 Chính Diệu chủ tinh,
368 phó tinh và tạp diệu, còn cả 36 Thiên Cương, 72 Địa Sát, 28 Tú… Có một
phần mười là thuộc về hệ nhật nguyệt.
Nàng thậm chí còn chống đỡ áp lực của mấy vị Tổ thần, tự tay phục sinh Dương
Thần – Thái Hạo.
Còn về phần Kim Thần – Bạch Chúc, đến giờ hắn vẫn không muốn lấy lại con
mắt của mình, mặc nó rơi vào tay nhân tộc, bị luyện thành ‘Tam Đế thần nhãn’.
Mục đích của Bạch Chúc chính là kiềm chế hai vị này, cũng đề phòng lực lượng
của Dương Thần – Thái Hạo khôi phục toàn thịnh.
Thổ Đức Tinh Quân bỗng nhiên dùng ý niệm cảm ứng tinh không.
Hắn cảm ứng được một đạo bạch quang lạnh lẽo và tinh khiết đang lao ra khỏi
chín tầng mây.
Trong mắt Thổ Đức Tinh Quân hiện ra một vệt kinh ngạc: “Chẳng lẽ Thái Bạch
Tinh Quân nói là nàng?”
Hắn cảm ứng được khí tức và lực lượng tương tự với âm Thần – Nguyệt Hi ở
bên trong đạo bạch quang này.
Thổ Đức Tinh Quân lại lắc đầu nói: “Không thể, âm Thần chắc chắn sẽ không
vì nàng mà từ bỏ xác ngoài của Minh Hoàng.”
Nữ nhân có khí cơ tương tự với âm Thần – Nguyệt Hi kia, sau này cùng lắm là
chia sẻ một ít quyền bình của âm Thần mà thôi.
Nhưng mà xác ngoài của Minh Hoàng ở nơi này, lại có thể giúp âm Thần –
Nguyệt Hi trở thành nhân vật mạnh mẽ nhất thiên địa.
Chỉ cần Nguyệt Hi không ngu, thì sẽ biết lựa chọn thế nào.
Sự thực cũng giống như vậy, Nguyệt Hi không hề tản ánh sáng, mà ánh trăng
còn càng ngày càng mạnh hơn.
Lúc này, chỉ có những phân thân của Chấp Minh Tinh Quân – Huyền Vũ, Đông
Thần – Băng Di và Băng Thần – Huyền Đế ở bên ngoài Ma vực Chiến giới là bị
ảnh hưởng.
Có lẽ mấy vị này đã không có tâm tư tham dự vào trận tranh đấu trong Ma vực
Chiến giới nữa.
Nam tử áo trắng lại không tỏ ý kiến: “Hãy chờ xem.”
Danh Sách Chương: