Mục lục
Bá Võ - Khai Hoang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một phần trong chúng nó, đã từng đạt đến cảnh giới thần linh hạ vị và trung vị.
Chỉ bởi vì năm tháng và lực lượng hao mòn, khiến chúng lãng quên tất cả lực
lượng đã từng nắm giữ.
Hiện giờ, chỉ cần có đủ khí huyết và nguyên lực, chúng nó có thể thức tỉnh ký
ức của bản thân, lại chưởng khống lực lượng của những thiên quy mạnh mẽ kia
một lần nữa.
“Mẫu hậu!” Trang quý phi cực kỳ sốt ruột, nàng truyền thần thức qua: “Chúng
ta nên dừng lại, không thể tiến lên nữa.”
Kiến chúa nhìn về phía ‘Tạo Hóa thần thụ’ với ánh mắt cực kỳ phức tạp: “Ta
biết, nhưng nếu như dừng lại, chúng ta chỉ có để ký thác hi vọng của tộc ta vào
tay những thần linh kia. Huống hồ…”
Nó dùng đôi mắt kép nhìn bốn phía: “Có lẽ chúng ta đã không thể dừng lại rồi.”
Thời điểm này, đại đa số Nghĩ tộc đã mất khống chế vì liên tục giết chóc và cắn
nuốt.
Sau khi bị trấn áp và phong ấn mười mấy vạn năm, toàn bộ bộ tộc của chúng
đều nằm trong trạng thái khát khao, đói bụng!
Mà sau khi trải qua vài ngày cắn nuốt máu thịt, chúng vẫn chưa thể thỏa mãn
khát vọng của mình.
Không chỉ không thỏa mãn, mà còn kích phát toàn bộ bản năng khát máu và cắn
nuốt của bộ tộc chúng.
Cùng lúc đó, loại khoái cảm khi tàn sát bừa bãi này, loại sung sướng khi với lực
lượng liên tục lớn mạnh này, khiến cho sát ý và khát vọng của chúng bị đẩy lên
đến cực điểm, dù là kiến chúa như nó, cũng khó có thể khống chế bộ tộc vào lúc
này.
Nó cũng không thể làm trái ý chí của toàn bộ bộ tộc.
Cuối cùng kiến chúa vẫn lựa chọn thuận theo ý của Sở Hi Thanh, mặc kệ bộ tộc
quét ngang bốn phía, tiếp tục càn quét tất cả, cắn nuốt tất cả mọi thứ có thể ăn ở
ven đường.
Một canh giờ, năm canh giờ, mãi đến tận khi nó nhìn thấy tia nắng của ngày thứ
hai…
Kiến chúa không biết bộ tộc chúng đã cắn nuốt bao nhiêu sinh linh, chỉ biết lực
lượng của mình liên tục tăng lên.
Hiện giờ nó đã bước vào cấp ‘thần hoang dã’, càng ngày càng gần với thời điểm
toàn thịnh.
Lúc này, tại 300 dặm phía sau đàn kiến, Tạ Thiên Thanh cũng nhìn cảnh này với
vẻ phức tạp.
Hắn không nghe lời Sở Hi Thanh, vẫn đi theo đến đây.
Cũng có thể nhìn thấy cảnh tượng như tu la địa ngục này… không, cảnh này
thậm chí còn tàn khốc hơn tu la địa ngục gấp mười lần.
Tạ Thiên Thanh hít thở thật sâu, áp chế sóng lớn trong lòng: “Vị vương thượng
này của chúng ta, thật sự không phải người bình thường. Hai ngày hôm nay, đã
có bao nhiêu Cự linh chết rồi? 1500, 1600 vạn là khẳng định, nói không chừng
còn gần 2000 vạn…”
Cộng thêm những nô bộ kia, con số này phải tăng gấp mấy chục lần.
“Cự linh tộc, dù chết nhiều hơn nữa thì cũng làm sao?”
Trần Nại Lạc lại cười gằn: “Ngày xưa, Nghĩ tộc xuôi nam vào Thần Châu ta, số
lượng nhân tộc chết khổ phải gấp trăm lần nơi này. Chúng nó tàn phá hai vạn
năm, toàn bộ các châu phương bắc đều là mười người không còn chín. Nhân tộc
Thần Châu gần như trở thành đồ ăn cho Nghĩ tộc.”
Hắn dùng ánh mắt tán thưởng để nhìn thiếu niên ngạo nghễ đứng trên đỉnh đầu
kiến chúa kia: “Hắn rất tốt! Bây giờ đang là lúc nguy nan, cũng chỉ có người
nhìn xa vạn dặm, tàn nhẫn quyết đoán, tâm trí cứng rắn như sắt thép, mới có thể
cứu vãn nhân tộc ta.”
Tạ Thiên Thanh cũng thừa nhận điểm này, cũng rất bội phục.
“Tâm tính của vương thượng đúng là rất mạnh mẽ, và cứng rắn, không thể lay
động. Chỉ là…”
Tạ Thiên Thanh hơi dừng lại: “Vương thượng muốn ép đám thần linh kia ra tay,
loại bỏ đặc tính bất tử của Đại La Nghĩ tộc đúng không? Nhưng đám thần linh
kia hình như không muốn làm theo ý của vương thượng.”
Quy Nguyên kiếm phái và Thiết Châu đã thừa nhận phủ đại tổng quản bắc vực
là chính thống, vì vậy mấy ngày trước hắn đã xưng hô Sở Hi Thanh là vương
thượng.
Gương mặt tà mị của Trần Nại Lạc lại toát ra vẻ nghi hoặc: “Nhưng mà Cự thần
muốn đối phó với vương thượng cũng không dễ. Bọn họ đã dốc sức đưa Cự linh
gần ‘Tạo Hóa thần thụ’ lên trên những nhánh cây kia rồi.”
“Vấn đề là, có đám Đại La Nghĩ tộc này uy hiếp, bọn họ không dám để những
Cự linh này rơi vào giấc ngủ. Địch ý và sát niệm của những Cự linh này, và ánh
mắt của các thần, cũng sẽ mang đến lực lượng cho vương thượng. Hiện giờ,
phải xem song phương ai không chịu được trước, hoặc là những Cự thần kia
thành công cứu đám Đại La Nghĩ tộc này. Nhưng mà, ta cảm thấy kế hoạch của
vương thượng không đơn giản như vậy.”
Hắn đang đè kiếm, rơi vào suy ngẫm, bỗng nhiên lại ồ một tiếng, sự chú ý lại bị
Sở Hi Thanh hấp dẫn.
Sở Hi Thanh vẫn đứng trên đỉnh đầu kiến chúa bỗng nhiên mở mắt ra, hắn đầu
tiến là ngẩng đầu nhìn tán cây che trời có đường kính mấy vạn dặm này, sau đó
lại nhếch miệng cười.
“Cái cây ‘Tạo Hóa thần thụ’ này, cũng được xưng là cây Thế Giới, là một trong
những cột sống của thế giới này. Chỉ là…”
Sở Hi Thanh bỗng nhiên rút đao, một đạo đao cương khổng lồ dài ngàn dặm
đánh thẳng về phía thân cây ‘Tạo Hóa thần thụ’.
Con ngươi của Sở Hi Thanh lại lạnh lẽo như băng.
Đây là thứ chỉ có Cự linh mới có thể sử dụng, giữ lại có ích gì?
Ầm!
Khoảnh khắc này, thân cây ‘Tạo Hóa thần thụ’ tuôn ra bụi gỗ đầy trời!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK