Mục lục
Bá Võ - Khai Hoang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hình như cha ta ở nơi này.”
Giọng nói của Lục Loạn Ly hơi run run: “Ta cảm nhận được, cha ta đang ở đây!
Ta phải đoán được từ trước mới đúng, nơi này có thần khí loại huyễn thuật, sao
cha ta có thể không đến?”
Sở Hi Thanh nghe vậy thì rùng mình, trái tim nhất thời run lên.
Hắn lại nghĩ đến, mình là Lục Loạn Ly chỉ có quan hệ bạn bè, cũng không làm
chuyện gì có lỗi với nàng, mình chột dạ cái gì?
Sở Hi Thanh hít sâu một hơi, ổn định tâm thần, ánh mắt quét qua đài đá, hòng
tìm kiếm bóng dáng Đao Kiếm Như Mộng – Lục Trầm.
Sau đó hắn hơi nhíu mày: “Ngươi cảm ứng sai rồi chứ? Ta không thấy cha
ngươi.”
Sở Hi Thanh cũng biết Lục Trầm, mỗi kỳ Luận Võ Thần Cơ và Thiên Cơ Võ
Phổ đều có bức họa của Lục Trầm.
Bởi vì một loại nguyên nhân nào đó, nên Sở Hi Thanh rất quan tâm đến vị này.
“Không thể!” Lục Loạn Ly thò đầu ra từ sau lưng Sở Hi Thanh, cũng ngó nhìn
bốn phía: “Mỗi lần cha ta đến gặp ta, ta đều sẽ có cảm ứng, mỗi lần như vậy,
bắp chân ta đều run lên.”
Sau đó ánh mắt nàng lại hơi khó hiểu.
Trên đài đá này đúng là không có bóng dáng của cha nàng.
Lục Loạn Ly nghĩ thầm, chẳng lẽ là ảo giác của mình?
“Không thể bất cẩn, cha ta am hiểu huyễn thuật. Nếu như cha ta muốn che giấu
dung mạo, hoặc là đổi một thân phận khác, vậy thì không ai có thể phát hiện.”
Nhưng Lục Trầm rất ít khi làm như vậy.
Vị này tuy rằng huyễn thuật siêu tuyệt, nhưng rất ít khi dùng huyễn thuật để che
giấu thân phận.
Sở Hi Thanh thấy buồn cười: “Dù cha ngươi ở đây cũng không có gì, đó là cha
ngươi, chẳng lẽ còn có thể nuốt ngươi? Loạn Ly, ngươi sợ cái gì?”
“Ngươi không hiểu!”
Lục Loạn Ly muốn giải thích nguyên do, cuối cùng lại hừ một tiếng, rồi không
nói gì.
Nàng nghĩ thầm, đúng vậy nha, mình sợ cái gì?
Mình cũng không làm chuyện xấu, gần đây cũng coi như là chăm chỉ tu luyện.
Còn người cha Lục Trầm này của nàng, luôn vội vàng với đại nghiệp tạo phản,
hai năm rồi mà không gặp mặt nữ nhi, nên đuối lý và chột dạ là cha nàng mới
đúng.
Sau đó nàng liền phấn chấn, một tay chống nạnh, hung hăng bước lên phía
trước Sở Hi Thanh.
Ánh mắt còn càn quét bốn phía, cố gắng bắt được cha mình.
Lúc này, Sở Vân Vân lại nhìn vào một nam tử sắc mặt ố vàng ở đoàn người bên
trái với vẻ suy tư.
Người này cao gầy, mặc một bộ giáp nửa người màu bạc, ngũ quan thường
thường không có gì lạ, tu vị là tứ phẩm thượng, cũng coi như là đỉnh cấp ở trong
đám người trên đài đá, nhưng lại không phải một đám xuất sắc nhất.
Nhưng vừa rồi, người này đã ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Sở Hi Thanh
và Lục Loạn Ly một lúc.
Khi Sở Vân Vân nhìn vào, thì lại phát hiện mình không nhìn thấu sâu cạn của
người này.
Đây có phải là Đao Kiếm Như Mộng – Lục Trầm hay không?
Sở Vân Vân cũng không có để ý, nàng lại đảo mắt nhìn chung quanh.
Trên đài đá này, cũng không có nhiều người khiến cho Sở Vân Vân nhìn không
thấu, giống như một vị nam tử đeo mặc nạ sắt màu xám ở phía bên phải.
Sở Vân Vân nhìn người này một lát, không khỏi nheo mắt lại.
Nàng cảm giác được, dường như người này rất để ý đến Sở Hi Thanh.
Mấy thiếu niên đeo mặt nạ ở bên cạnh hắn cũng giống như vậy, tất cả đều nhìn
chằm chằm vào Sở Hi Thanh, hơn nữa còn không thèm che giấu sát ý và địch ý
của bọn họ.
Kiếm Tàng Phong cũng đang quan sát các nhân vật chung quanh, sau đó cười
khổ một tiếng: “Nơi này đúng là ngọa hổ tàng lòng!”
“Quả thực là cao thủ như mây.”
Đây là Yến Quy Lai.
Hắn đã dẫn mấy người Tông Tam Bình và Phương Bất Viên xuống bệ đá.
Kiếm Tàng Phong nhìn thấy Diệp Tri Thu ở phía sau, nhất thời hiện lên vẻ vui
vẻ, còn nở nụ cười lấy lòng.
Vẻ mặt Diệp Tri Thu lại lạnh lùng, đưa mắt nhìn sang chỗ khác.
Sở Hi Thanh nhìn thấy cảnh này, nghĩ thầm thần thái vừa rồi của Kiếm Tàng
Phong, quả thật là ‘liếm cẩu’ đang cầu chủ nhân vui vẻ.
Phương Bất Viên thì lại cười trên sự đau khổ của người khác, hắn lắc lắc cái đầu
vuông mặt vuông của mình, tiến đến bên cạnh Kiếm Tàng Phong, nhỏ giọng
nói: “Không ngờ Kiếm sư huynh ngươi cũng có ngày hôm nay? Thật là đáng
mừng. Cho ta hai mươi vạn lượng, ta sẽ tìm cơ hội nói vài lời hay giúp ngươi.”
Sắc mặt Kiếm Tàng Phong đen xì, lúc này lại mò kiếm bên hông.
Hắn cố gắng lắm mới ngăn chặn được kích động muốn rút kiếm: “Ngươi cái tên
khốn kiếp này, lại dọa dẫm vơ vét lên đầu ta rồi. ta chỉ cho một vạn, ngươi có
muốn hay không?”
Phương Bất Viên ‘a’ một tiếng, nở nụ cười lắc đầu nói: “Ngươi là tên tiểu nhân
nham hiểm, tuyệt đối không xứng với Diệp sư tỷ, ta há có thể vì một vạn lượng
bạc mà làm hỏng tình nghĩa với Diệp sư tỷ, ngươi coi thường ai đó.”
Khí tức Kiếm Tàng Phong càng lạnh lẽo hơn, cánh tay trong tay áo đã nổi gân
xanh.
Hắn đang nghĩ, ngày nào đó tìm cơ hội chôn sống tên này. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK