Yến Quy Lai vừa xuyên qua hư không thì cũng phát hiện mấy người Thời Tri
Mệnh.
Hắn hơi rùng mình, rồi tập trung đề phòng đám người ở dưới mặt biển.
Theo ánh mắt song phương va chạm, võ ý giao phong, mặt biển bỗng nhiên
nhấc lên một làn sóng gió ngập trời. Mặt biển trong phạm vi ba mươi trượng
bỗng nhiên giảm xuống vài thước.
Thời Tri Mệnh quét mắt nhìn thương thế mấy người Yến Quy Lai, cuối cùng
nhướng mày nói: “Quy tắc cửa ải thứ năm là đối chiến với đội ngũ khác trong
hoàn cảnh bất đồng, kẻ thắng làm vua. Nhìn vết thương trên người các ngươi,
hẳn là bại trong tay Đông Thiên Vương – Vương Đông Thiên?”
“Xấu hổ!”
Yến Quy Lai cũng hạ xuống mặt biển.
Hắn cũng quan sát mấy người Thời Tri Mệnh: “Yến mỗ ác chiến nửa ngày, cuối
cùng không địch lại, không thể không chủ động rời khỏi tiên cung. Như vậy các
hạ lại thua bởi đội ngũ nào?”
Hắn thấy năm người trong sáu người này tuy không có thương thế, nhưng khí
tức lại cực kỳ suy yếu.
Người bị thương duy nhất, lại là thuật sư đeo mặt nạ này.
Vết thương trên người kẻ này cũng khiến Yến Quy Lai chú ý.
Yến Quy Lai cảm ứng được, đây không phải vết thương do võ đạo bình thường
gây ra.
“Chúng ta thua bởi Sở Hi Thanh.” Thời Tri Mệnh thản nhiên nói, đồng thời
trong lời nói còn hàm chứa châm chọc: “Đội ngũ khác của Vô Tướng thần tông
các ngươi, thực lực mạnh hơn mấy người các ngươi nhiều.”
Sắc mặt Yến Quy Lai không khỏi đen xì.
Đội ngũ của Sở Hi Thanh tự nhiên ngọa hổ tàng long, nhưng nói đến thực lực
tổng hợp, thì đội ngũ của bọn họ vẫn hơn.
Chênh lệch ở chỗ là Yến Quy Lai kém hơn cao nhân thần bí kia.
Nhưng Yến Quy Lai cũng không quá tin tưởng lời nói của Thời Tri Mệnh, hắn
lắc đầu nói: “Vì sao các hạ phải lừa Yến mỗ? Vết thương trên người ngươi, rõ
ràng là lực lượng tịnh hóa.”
Thời Tri Mệnh nghe vậy thì sững sờ, hắn không ngờ Yến Quy Lai lại có năng
lực nhận biết mạnh như vậy.
“Đúng là lực lượng tịnh hóa, nhưng ta cũng không lừa ngươi.”
Thời Tri Mệnh cười lạnh lùng, sau đó chợt đổi giọng: “Yến đại trưởng lão dùng
kiếm ý phong tỏa bốn phía, đây là muốn quyết sinh tử với chúng ta ở đây?”
“Ngươi muốn chết, vậy thì chiến!” Yến Quy Lai một tay đè kiếm, khẽ lắc đầu
nói: “Phải là các hạ muốn phân sinh tử với chúng ta mới đúng. Cỗ sát ý vừa rồi,
chính là khiến Yễn mỗ run sợ.”
“HIểu lầm mà thôi, trước khi các ngươi hiện thân, Thời mỗ cũng không biết
người đến là Yến đại trưởng lão ngươi.”
Thời Tri Mệnh thấy buồn cười, chủ động thu hồi một bộ phận pháp lực quanh
thân: “Nếu Yến đại trưởng lão không định động thủ, vậy chúng ta từ biệt tại
đây, thế nào?”
Yến Quy Lai thấy thế thì cũng buông lỏng: “Cũng tốt, chúng ta giang hồ gặp
lại!”
Thật ra hắn muốn làm rõ thân phận của đội ngũ trước mặt.
Mặc kệ là thuật sư này, hay là những người ở phía sau, đều có địch ý rõ ràng với
Vô Tướng thần tông bọn họ.
Đáng tiếc là tình hình không cho phép.
Tuy rằng thương thế của mấy người Tông Tam Bình không nặng, nhưng cũng
không chịu nổi dằn vặt.
Thời Tri Mệnh lại nhìn mấy người Yến Quy Lai một chút, xác định mình không
tìm được sơ hở, lúc này mới xoay người phất tay áo, dùng pháp lực mang theo
đám người phía sau rời đi.
Yến Quy Lai chờ đến khi đạo độn quang kia hoàn toàn biến mất trong tầm mắt,
lúc này mới thả lỏng.
Sau đó, hắn nhìn về phía sau với vẻ ngờ vực: “Tam Bình, ngươi nói người này. .
. là thần?”
“Chắc là một phân thần hóa thể của một thần linh.”
Sắc mặt Tông Tam Bình nghiêm túc, gật đầu nói: “Vừa rồi đệ tử và Nhậm sư đệ
hợp lực, cầm tử thể của hai thánh kiếm mà vẫn không cân đo được trọng lượng
của hắn.”
“Trận tranh cướp Vân Hải tiên cung này, thật sự là thâm sâu khó dò, ngay cả
phân thân của thần linh cũng nhảy ra ngoài rồi.”
Yến Quy Lai thở dài một hơi, sau đó quay đầu nhìn về phía tiên cung, trong mắt
hàm chứa vẻ âu lo: “Cũng không biết Sở sư điệt sao rồi? Chúng ta lại là kẻ phải
rời khỏi tiên cung trước, đúng là xấu hổ.”
Phương Bất Viên nghe vậy thì lại cười khẽ: “Sư thúc không cần lo lắng quá,
theo ta thấy, dù sư đệ không tranh được truyền thừa của tiên cung, thì thoát thân
là không có vấn đề.”
Yến Quy Lai nhướng mày, hắn cũng không lo lắng quá nhiều, thậm chí còn có
chút chờ mong với kết quả.
Bên trong Thần Vân lâu, Sở Hi Thanh nghe thấy những tiếng nổ ầm ầm từ phía
trên, không chỉ chấn động cả màng nhĩ, mà còn làm cho tòa lầu tháp dưới chân
bọn họ rung động không ngừng.
Sở Hi Thanh không khỏi nhướng mày nhìn lên trên.
Đáng tiếc là nơi này có cấm chế ngăn cản, Sở Hi Thanh không thể nhìn thấy nơi
phát ra âm thanh.
“Đây hẳn là ‘lôi phạt’.” Ánh mắt Sở Hi Thanh ngờ vực: “Là người nào chạm
vào cấm chế, chạm vào hai sách Giới Luật?”
Đây là có người chạy đến trước bọn họ rồi?
Nội tâm của Sở Hi Thanh không khỏi chìm xuống.
Là người nào mà nhanh như vậy?
“Nếu đã có ‘lôi phạt’, vậy người này chắc chắn là đã vi phạm quy tắc của hai
sách Giới Luật.”
Kiếm Tàng Phong không để ý lắm, thu hồi hai thanh thước sắt hư ảo kia:
“Chúng ta cũng tăng tốc đi. Vừa rồi, mấy người Yến sư thúc đã ra khỏi tiên
cung rồi.”
Sở Hi Thanh nghe vậy thì cả kinh, nhìn về phía Kiếm Tàng Phong: “Bọn họ gặp
phải người nào? Có ai bị thương không?”
“Đối thủ là Đông Thiên Vương – Vương Đông Thiên, mọi người đều ổn.”
Kiếm Tàng Phong híp mắt nói: “Chắc là vị hội chủ Đông Thiên hội này cũng hạ
thủ lưu tình, bằng không thì bọn họ sẽ không bình yên vô sự đâu.”
Sở Hi Thanh nghe thấy mọi người đều ổn thì cũng yên tâm hơn.
Chỉ cần không chết là tốt rồi.
“Bọn họ khá may mắn, mấy người Bạch Tiểu Chiêu gặp phải Kiếm Khí Tiêu
Tâm – Thương Hải Thạch, sáu người của Lê Sơn đã chết hai.”
Hắn và Bạch Tiểu Chiêu có tâm linh tương thông, trong phạm vi năm mươi dặm
thì có thể miễn cưỡng cảm ứng tình hình của nhau.
Danh Sách Chương: